Xuân về để biết bình thản trước những thịnh suy cuộc đời
Tết đến và xuân lại về, cầu chúc cho tất cả những người con Phật trên thế gian này có một mùa xuân ấm no, an lành và hạnh phúc, luôn biết giữ sáng tâm mình, tinh tấn và vững bước trên cuộc đời để cho hoa tâm luôn nở, đượm hương bất tuyệt trong lòng mỗi người.
Cứ mỗi mùa Tết đến xuân về, cả con người và thiên nhiên như hòa vào nhịp điệu ngân vang của âm thanh đất trời, đó là âm thanh ríu rít của đàn chim trở về kéo theo những vạt nắng ấm và vầng mây biếc xanh, là âm thanh của nắng và gió trong khúc ca giao mùa và cũng là âm thanh của sự đổi mới, của lòng yêu thương và hạnh phúc.
Đông qua xuân đến, trăm hoa vươn dậy đua nhau khoe sắc, mỗi loài đều mang sắc thái riêng gợi lên cho ta nhiều cảm xúc khác nhau. Thế nhưng, có một loài hoa mang trên mình thông điệp của mùa xuân như là một mối duyên tao ngộ, đó chính là hoa mai. Nhìn cánh mai vàng nở rộ lung linh trước gió như một biểu trưng vẻ đẹp của sự hiểu biết vẹn toàn và phẩm chất cao quý. Mai đã đi từ vũ trụ của thiên nhiên đến góp phần vào nhân sinh trong hồn dân tộc và đã để lại ấn tượng sâu đậm trong mỗi người khi nói đến mùa xuân Việt Nam.
Mùa xuân, trăm hoa đua nở làm bừng lên nhựa sống và hương sắc của đất trời. Thế nhưng, chẳng bao lâu sau, xuân trôi qua và hòa nhập vào mùa hạ, chuyển sang thu rồi đến đông, rồi lại trở về mùa xuân, cứ thế xoay vần, chuyển biến vô tận theo nhịp điệu và hơi thở của thời gian. Mãn Giác thiền sư đã nhìn thấy điều đó và nhận định rằng thời gian và không gian là một dòng sinh diệt, biến chuyển không ngừng. Vạn vật sinh ra rồi cũng mất đi và cái mạch tuần hoàn ấy tiếp diễn bất tận. Đó cũng là cái lẽ thường tình không có gì đáng lo cả. Cái cốt lõi ở đây là chúng ta phải sống làm sao để có thể giữ được lòng mình bình thản trước sự thịnh suy của cuộc đời.
Xuân khứ bách hoa lạc,
Xuân đáo bách hoa khai.
Sự trục nhãn tiền quá,
Lão tùng đầu thượng lai.
Mạc vị xuân tàn hoa lạc tận,
Đình tiền tạc dạ nhất chi mai.
(Mãn Giác)
Hoa nở, hoa rụng theo thời tiết là chỉ cho tất cả sự vật hiện tượng trên cõi đời này có thịnh suy và sanh diệt. Thời gian như dòng nước, cứ thế trôi chảy kéo theo sự chuyển dời của vạn pháp. Thế nhưng, đứng trước quy luật khắc nghiệt của thiên nhiên cũng chớ vội kết luận rằng xuân đi rồi hoa rụng hết vì đêm qua ngay trước sân chùa thanh tịnh có một cành mai tươi thắm, cành mai ấy không bị ảnh hưởng bởi tiết trời, mùa nào cũng nở hoa, và để có được cái đẹp ấy thì chính cành mai đó đã chịu biết bao sự vùi dập tan tác của cái lạnh mùa đông giá rét, của gió, của mưa dầm, của sương rơi thì mới kết tinh được cái tinh anh, thanh khiết như thế.
Bất thị nhất phiên hàn triệt cốt
Tranh đắc hoa mai phốc tỷ hương.
(Hoàng Bá)
(Chẳng phải một phen xương lạnh buốt
Hoa mai đâu dễ ngát mùi hương)
Người học Phật cũng có thể được ví với cành mai như thế, cũng phải kiên cường, vững tâm trải qua những khó khăn, thử thách, những mùa đông giá rét trên thánh đạo tám ngành, mưa dầm gió lạnh của tam độc tham sân si, sự mài giũa của giới – định – tuệ thì mới đạt được cái gọi là “nhất chi mai” ấy tức là cái chơn tâm, cái bản tánh uyên nguyên tốt đẹp vẫn trường tồn, vẫn vĩnh cửu trước cái vô hạn của thời gian.
Năm hết, Tết đến và xuân lại về, cầu chúc cho tất cả những người con Phật trên thế gian này có một mùa xuân ấm no, an lành và hạnh phúc, luôn biết giữ sáng tâm mình, tinh tấn và vững bước trên cuộc đời để cho hoa tâm luôn nở, đượm hương bất tuyệt trong lòng mỗi người và đó chính là mùi hương miên viễn trường tồn mãi bên đời.
Ngọc Ánh