Về nơi an lạc
Tháng giêng về thăm Chùa cũ; Sân vàng những nhánh cỏ hoa; Mùa vương trên từng chiếc lá; Nhẹ nhàng nghe hương bay xa.
Tiếng chuông trầm vang đường vắng
Thiền môn giữ bước người về
Gió hanh thưa từng mảnh nhỏ
Mây mờ rơi trên sơn khê
Tháng Giêng người tìm an yên
Thắp nén nhang trầm ấm khói
Lặng nghe tiếng lòng chấp nối
Bụi xưa quét rũ hình hài
Tháng Giêng người về khoan thai
Đón nhành liễu nghiêng bỡ ngỡ
Chiều yên và lòng rộng mở
Đưa tay thắp ánh đạo vàng!
*****
Tìm về chánh giác
Nửa bờ giác em giật mình tỉnh thức
Nghe âm ba những tiếng cợt đùa
Vọng từ những giọng người nhiễu loạn
Ngổn ngang và bừa bộn hơn thua
Em mệt mỏi nhoài người đứng dậy
Bước ra vùng tăm tối bùn lầy
Lòng mong thoát những ngày vô ngã
Giữa dòng đời vây bủa đắng cay
Em theo ta đến bến bờ vui
Bỏ sau lưng u buồn, bóng tối
Em đi giữa những màu hoa mới
Khai sinh từ mây trắng đường xưa
Em theo ta qua những ngày mưa
Qua những ngày ngập tràn ánh sáng
Thời gian rơi đi, không màng năm tháng
Cũng chẳng màng danh lợi hão huyền
Em khoác lên mình một tấm áo thiêng
Nghe những hồi kinh, tìm về lạc trú
Thoát khỏi trần lao, về nơi an trụ
Đóa hoa sen nở giữa bụi trần
Em theo ta đến bến huyền chân
Nơi bờ giác an bình, tịnh độ
Rời xa đi những ngày ái ố
Sẽ không còn chấp ngã, vô minh
Em đi qua những cuộc hành trình
Tìm tinh tấn, cội nguồn an lạc
Chẳng còn khổ đau, chẳng còn bỏng rát
Rời xa đi ngột ngạt tình trần
Về theo ta, xa những trầm luân
Đón mùa vui thiện lành đạo hạnh
Nơi có Bụt trong tâm pháp chánh
Về náu nương giữa cõi hiền từ.
***
Thương!
Ta thương nhành cỏ dại
Mọc lây lất ven đường
Thương thân người ở trọ
Chốn trần gian tuyết sương
Ta thương hạt bụi trần
Nơi góc nhà hoang lạnh
Thương thói đời được mất
Tàn giấc cánh hồng hoa
Ta thương ngày nắng xa
Mong mưa về gác nhỏ
Thương Trời chiều lặng gió
Hằng yên giấc cỏ cây
Thương ngàn đời Biển đầy
Sóng tan vào bờ cát
Thương mộng trần nhợt nhạt
Người nương náu chân mây.
An Tường Anh