Tụng kinh Địa Tạng và những chuyện linh ứng
Tôi tên Nguyễn Thị Mỹ Hiền, pháp danh Diệu Phước Hảo, sinh năm 1992, hiện đang sống phường 8, thành phố Vũng Tàu.
Tôi xin kể lại câu chuyện của ba tôi đến tất cả quý anh chị em cùng nghe. Hy vọng những người tin nhân quả, qua câu chuyện của tôi có thể tăng thêm đạo tâm kiên cố. Còn với những ai chưa đủ duyên tin sâu nhân quả, cũng qua câu chuyện này có thể phát tâm tin sâu nhân quả, cũng như sự linh ứng mầu nhiệm của Phật Pháp cho tín tâm của mình vậy.
Từ xưa đến giờ, ba tôi là một người hiền lành, tính tình luôn vui vẻ, nhưng ngặt nỗi là ba tôi nhậu rất nhiều. Mỗi lần nhậu xong, thường hay nói chuyện một mình, còn hay la hét và trở nên rất hung dữ.
Vào giữa tháng 6 năm 2018, có một vị sư huynh nọ cũng học Phật Pháp trên facebook vào nhắn tin, nói chuyên với tôi. Giờ nhớ ra, chợt nghĩ lại, tôi nghĩ chắc được Bồ Tát gia hộ hướng huynh ấy đến nói chuyện và khuyên tôi đọc tụng kinh điển.
Thật ra, chuyện gia đình mình thì tôi chẳng bao giờ đi kể với người lạ. Mà chẳng hiểu sao, tôi lại đi kể hết với người sư huynh này. Nghe chuyện tôi tâm sự về ba tôi như vậy, huynh ấy khuyên tôi đọc Kinh Địa Tạng trong 49 ngày để hồi hướng cho ba. Huynh ấy còn hướng, chỉ dẫn tôi phải nguyện trước khi đọc kinh ra sao.
Chân đau nhiều năm bỗng khỏi nhờ sự gia hộ của Địa Tạng Bồ tát
Tôi nghe huynh ấy nói xong, không chần chừ và gật đầu, định bụng là sẽ thực hiện luôn trong hôm sau.
Thức dậy vào lúc 4h sáng, tôi đọc mà buồn ngủ, ngáp lên, ngáp xuống nhưng vẫn với cái suy nghĩ vì ba mà cố lên, chống chọi với cơn buồn ngủ đang kéo tới dồn dập đó.
Huynh ấy bảo không sao, thường người đọc kinh hay có dấu hiệu buồn ngủ, cũng gọi là hôn trầm. Trong thời gian gần 1 tháng đó, người sư huynh luôn khuyến khích và khuyên tôi cố gắng không biếng trễ.
Rất mừng là, trong thời gian tôi đọc kinh, ba tôi không còn tự nói chuyện một mình nữa và cũng bớt nhậu hẳn luôn. Còn công việc của tôi rất suôn sẻ và tốt lên hẳn.
Đầu tháng 07/2018, lúc đó tôi đọc cũng được 42 – 43 biến kinh Địa Tạng gì đó. Tại thời điểm đó, là ba tôi bị tai nạn, té giàn giáo tại công trình đang làm. Rất may là lúc đó, được một người tốt bụng uống cà phê gần đó, đưa ba tôi vào bệnh viện.
Có một điều lạ là, chú đó với tôi chẳng quen biết gì nhau và cũng chẳng biết nhà nhau. Thế mà lạ cái, chú đó tìm đến đúng nhà tôi luôn chứ, ngay lúc tôi vừa đi làm về tới nhà.
Chú ấy gặp tôi, nói là ba tôi hiện đang ở bệnh viện. Tôi nghe được tin, tức tốc thu xếp chạy lên bệnh viện ngay. Giờ nghĩ lại cũng thật lạ, sao chú đó biết đúng nhà tôi hay vậy.
Lên tới nơi, gặp bác sĩ thì bác sĩ bảo phải chuyển ba tôi lên Bệnh Viện Chợ Rẫy. Vì dây thần kinh bị chèn ở đốt sống lưng của ba tôi, nên bác sĩ bảo phải mổ gấp, không sẽ nguy hiểm.
Khi nghe số tiền phải đóng cho ba tôi lên đến 70 triệu, tôi như muốn quay cuồng. Vì thật ra, tôi và em gái lấy đâu ra số tiền lớn như vậy ngay bây giờ chứ. Tôi rất lo lắng, nhưng vẫn bấm bụng nói:
– Bác sĩ cứ mổ cho ba tôi, ngày mai tôi sẽ xoay đủ tiền viện phí cho ba. Thấy ba được vào mổ một phần yên tâm về ba, còn về tiền đóng viện lúc này đối với tôi thêm phần nặng nề. Tôi và em gái gọi điện thoại cho người này, người kia đến cả những người trong họ hàng, nói tình trạng của ba tôi như thế. Tôi cần giúp đỡ, nhưng vẫn là con số không.
Thế là tôi nhắn tin cho những anh, chị, em trong nhóm hay đi chùa cùng, cũng được xem là anh, chị, em, thân thiết giống một gia đình vậy.
May mắn thay, tôi được anh, chị nhiệt tình đồng ý giúp đỡ, cộng với số ít em gái tôi bán hết số vàng gom lại thì đủ để lo cho ba.
Bệnh Viện Chợ Rẫy thì bạn biết đấy, người người đông đúc chen nhau mà tìm chỗ nằm nghỉ tạm, tại khu vực chờ người thân, rất chật chội. Buổi tối nằm ngoài trời phía hiên hành lang của bệnh viện, gió thổi từng cơn lạnh buốt mà đợi ba đang mổ ở trong. Tôi vẫn mang theo kinh Địa Tạng trong giỏ xách theo bên người.
Tôi lấy kinh ra đọc dưới ánh sáng đèn của bệnh viện với thật nhiều tiếng người nói chuyện xung quanh. Số tiền gần 70 triệu nhanh chóng được chuyển đến tôi qua ngày hôm sau, dưới sự giúp đỡ của mọi người, có cả sự giúp đỡ một phần của vị sư huynh kia nữa.
Khi mổ xong, ba tôi được cho chuyển về Bệnh Viện Bà Rịa để tiện cho mọi phương tiện đi lại, cũng như thuận tiện cho công việc của tôi đi làm.
Trong thời gian này, tôi vẫn cố gắng dành thời gian đọc kinh liên tục, không bỏ ngang chừng và thầm cầu mong cho ba mau khỏe. Phòng bệnh ba tôi vừa chuyển về có 6 giường bệnh nhân, ba tôi nằm gần giường gần cửa ra vào.
Được vài ngày sau khi chuyển viện về Bà Rịa, có người chị bạn qua thăm ba tôi.
Thấy vậy, tôi và chị bạn mới cố gắng dìu ba dậy một chút để cho thoáng lưng, sợ ba bị hầm nóng lưng. Thấy ba đau và không ngồi dậy được, tôi nhìn mà lòng thương ba vô cùng, tôi mới quay qua nói với ba:
– Ba ơi, bây giờ không ai giúp được ba ngoài chư Phật và Bồ tát cả, hay ba hãy niệm Phật cho bớt đau ba nha. Nếu không ba cầm quyển kinh, ba đọc bằng mắt cũng được, không cần phải đọc thành tiếng.
Ba bảo với tôi:
– Ba có niệm Phật thầm trong đầu.
Lát sau, ba cũng nghe theo lời tôi cầm kinh Địa Tạng lên đọc, ba đọc được một, hai trang đầu trong kinh. Sự kì diệu xảy ra ngay lúc đó, trước sự chứng kiến ngỡ ngàng của tôi và nhiều người trong phòng bệnh. Tôi không tin vào mắt mình luôn. Trước đó, ba tôi còn đau và không ngồi dậy được, vậy mà chỉ sau khi đọc một, hai trang đầu của Kinh Địa Tạng tự động ba tôi có thể tự mình ngồi dậy.
Tôi vui mừng, trong tâm vẫn thầm cảm ơn Chư Phật, Bồ Tát gia hộ. Trưa đó, em gái tôi lên thay chăm sóc ba, để tôi về đi làm. Tối đến, tôi gọi điện cho em gái và hỏi thăm tình trạng của ba ra sao, em tôi nói:
– Ba đã xuống được giường, gỡ ống tiểu và có thể đi được tolet phía ngoài rồi. Tôi nghe qua em nói qua điện thoại, mà lòng vui mừng như muốn xúc động, vỡ òa mọi thứ.
Trong thời gian tôi chăm ba ở bệnh viện, còn xảy ra một chuyện hết sức kì thú. Ở chung phòng đó có một bệnh nhân cũng trạc tuổi như ba tôi. Nghe mấy cô, chú cùng phòng kể lại là mấy đêm hôm trước, chú này hay thường xuyên đi từ phòng này sang phòng khác, rồi la hét, cười nói và còn lảm nhảm rất khó hiểu, không cho ai ngủ yên được.
Nghe kể vậy, tôi nghĩ rằng chắc chú đó bị vong hồn oan gia phá, hay vong ở bệnh viện chọc nên chú mới như vậy. Mọi người cũng biết đó, bệnh viện người chết liên tục, chuyện có ma thì là quá bình thường, do mình không thấy họ thôi.
Tối hôm sau, tôi ở lại bệnh viện chăm ba thay em gái. Sau buổi tối, cho ba ăn và uống thuốc xong chuẩn bị đọc kinh. Vì lúc sáng, nghe mọi người kể trường hợp chú kia như vậy, nên tối nay tôi quyết định đọc kinh Địa Tạng sẽ hồi hướng công đức cho chú đó nữa.
Cũng lạ điều nữa là, chú đó nói lảm nhảm một mình liên tục từ sáng tới tối, vậy mà tới lúc tôi ngồi đọc kinh ngay giường phía ba tôi là chú im lặng không nói câu gì, cũng chẳng la hét như mọi khi. Lát sau, tôi thấy chú còn ngả lưng xuống ngủ ngon lành. Con của chú thấy lạ thì quay sang tôi bảo:
– Mấy hôm nay, ba em không ngủ đươc còn la hét um sùm, vậy mà hôm nay lại ngủ ngon lành.
Tôi đọc kinh xong, hồi hướng cho ba, cho chú đó và tất cả các vong linh ở bệnh viện luôn. Các bạn biết sáng hôm sau điều gì xảy ra không ?
Chú kia sau khi thức dậy, tỉnh hẳn luôn. Không còn nói lảm nhảm một mình, không la hét cũng không đi chỗ này, chỗ kia nữa. Tôi thầm biết rằng, đó là nhờ oai lực của kinh Địa Tạng, là nhờ sự gia hộ của chư Phật, chư Bồ Tát giúp các vong linh siêu thoát mà được kết quả như vậy.
Thế là, tôi càng tăng thêm tín tâm, tiêp tục đều đặn đọc kinh và hồi hướng cho ba đến khi ba xuất viện. Về nhà, ba đi lại dễ dàng nhanh chóng, hồi phục rất nhanh và không cần uống thuốc nữa.
Thật sự tôi rất, rất vui và thầm nghĩ công năng của Kinh Địa Tạng nói riêng, và những kinh điển của Phật nói chung thật sự không thể nghĩ bàn, tôi muôn phần cảm phục và biết ơn sự gia hộ của chư Phật, chư Bồ Tát.