Tự mình thắp đuốc mà đi
Số phận của mình chính là nội dung thân xác và tâm thức mà mình có. Không ai có khả năng cao nhất để xây dựng, xử lý, làm mới và tịnh hoá mình được, ngoại trừ mình.
Cảm xúc, tâm tư, ký ức và nhận thức bên trong mình không ai có thể thay thế xử lý. DNA, IQ bên trong chính mình cũng không ai có thể sử dụng thay. Chỉ mình, tuỳ điều kiện, là người duy nhất đưa ra quyết định cuối cùng cho xác thân, cảm xúc, tâm tư, ký ức và nhận thức. Và cái kết quả của quyết định cuối cùng đó sẽ là kết quả của khổ đau hay hạnh phúc mà mình sẽ trải nghiệm trong đời mình.
Đức Phật nói: “Phải tự mình nương tựa nơi mình, không có nơi nương tựa nào khác được. Nhờ biết khéo điều phục mình, mình có được nơi nương tựa khó có được” [Kinh Pháp Cú, 160]. Ngài cũng cho biết: “Người ta tự mình làm điều ác; tự mình làm nhiễm ô; tự mình không làm ác và tự mình làm thanh tịnh. Thanh tịnh hay không thanh tịnh là tự mình. Không ai thanh tịnh được cho ai”. [Kinh Pháp Cú, 165].
Bởi thế, chờ đợi ai đó làm cho mình tốt đẹp hay mong cầu một ân huệ nào đó mà không có hành động tương ứng là điều không thể thực hiện được. Ân huệ hay một tốt đẹp nào đó trong cuộc đời mình chỉ có thể xảy ra khi có đủ nhân và duyên. Nếu mình không gieo nhân và mình cũng không xây dựng duyên, đừng hy vọng một kết quả tốt đẹp nào đó tự nhiên đến cho mình thụ hưởng.
Học tự mình trách nhiệm. Học tự mình trả lời khổ đau và hạnh phúc cho mình. Học tự mình cô đơn và tĩnh lặng. Trong tĩnh lặng, cô đơn, trách nhiệm, tự hỏi và trả lời, mình mới có thể xử lý được cảm xúc, tâm tư, ký ức và nhận thức. Lúc xử lý được cảm xúc, tâm tư, ký ức và nhận thức, cũng là lúc mình sẽ sử dụng được tiềm lực IQ và giải phóng được sức mạnh DNA của chính mình. Mình trở nên trọn vẹn, không phải mong đợi, từ bên ngoài cho đến bên trong!