Tâm từ bi giúp ta mang thiện nghiệp bước qua cánh cửa tử vô hình
Trong cuộc sống, có rất nhiều thứ như nước trong lòng bàn tay, dù cố nắm chặt thế nào, dù cố giữ kĩ đến đâu, cuối cùng, vẫn theo kẽ tay trôi đi hết.
Sau mỗi lần đánh mất một thứ gì đó, chúng ta chọn điều gì để cất vào cuộc đời mình: khổ đau hay sự trưởng thành? Cuộc sống là một chuỗi dài những lần được mất, và có kẻ mang khổ đau nối vào khổ đau, mang nỗi buồn chồng lên nỗi buồn, dùng những thứ đó làm chất liệu gây dựng nên hình hài cuộc đời mình.
Nên, khổ đau của người đời không được quyết định bởi thế giới phức tạp này, mà được quyết định bởi những sự chọn lựa của chính họ.
Cuộc sống vô tình, nói nó đẹp hay tàn nhẫn thì đều đúng, và ở đó, chỉ những người thực sự từ bi và mạnh mẽ mới có thể duy trì được cho mình một cuộc sống thật bình yên. Bởi lẽ, mọi thứ không phải do cuộc sống ngoài kia.
Người đời thường cố tích góp cho mình thật nhiều vật chất và quyền lực để làm nơi nương náu, để cho cuộc sống được an toàn, nhưng không biết, nhiều khi, chính điều đó đang đẩy họ vào mối nguy hiểm rất lớn.
Khi đứng trước cánh cửa tử, chúng ta đánh rơi tất cả một thế giới vật chất đã bỏ cả đời ra vun đắp, tích góp và cố gắng mang theo và chưa từng một lần dám buông xuống.
Với một người biết thương bản thân, họ biết mình phải làm những việc gì, đi về hướng nào, buông bỏ điều gì và giữ lại điều gì. Tâm từ bi và sự hiểu biết có thể giúp con người mang theo được nhiều thứ trong cuộc sống qua cánh cửa tử vô hình.
Một thứ dù đã mất đi, dù đã mang đến cho con người những tổn thương to lớn, nhưng không có nghĩa nó không nên có trong cuộc sống, thứ không nên có chính là việc chúng ta bị làm tổn thương mãi, nhưng vẫn không học hỏi được điều gì từ đó.