Ta về với mẹ ta thôi
Trong cuộc sống đầy biến động, có lẽ ai cũng từng trải qua những khoảnh khắc mệt mỏi và chông chênh. Những lúc ấy, ta lại khao khát một chốn bình yên, nơi ta có thể buông bỏ mọi gánh nặng và trở về với chính mình.
Và chốn bình yên ấy không đâu xa xôi, chính là vòng tay của mẹ – người luôn sẵn sàng bao dung và che chở ta trong bất kỳ hoàn cảnh nào.
Mẹ, đối với mỗi chúng ta, không chỉ là người đã sinh thành và dưỡng dục mà còn là nguồn cội, là nơi ta thuộc về. Dù ta có đi xa đến đâu, thành công hay thất bại, mẹ vẫn là người đợi chờ ta quay về. Trong vòng tay ấm áp ấy, mọi lo toan dường như tan biến, chỉ còn lại cảm giác an yên và an toàn. “Ta về với mẹ ta thôi” không chỉ là lời mời gọi của tình mẫu tử, mà còn là lời nhắc nhở về việc tìm về cội nguồn, trở lại với những giá trị tinh thần đã nuôi dưỡng ta từ thuở ấu thơ.
Dưới ánh sáng của giáo lý Phật giáo, hình ảnh người mẹ còn được ví như biểu tượng của lòng từ bi vô tận. Tình thương của mẹ không chỉ là tình thương cá nhân, mà còn là biểu hiện của sự yêu thương mà tất cả chúng sinh cần học hỏi. Mẹ là hiện thân của sự hy sinh và bao dung, luôn đặt hạnh phúc của con lên trên hết. Trở về với mẹ cũng là trở về với bản chất từ bi trong mỗi chúng ta, nơi không có sự phân biệt, chỉ có tình thương yêu thuần khiết.
Khi cuộc sống đẩy ta vào những thách thức và khó khăn, ta thường lạc lối, quên mất nguồn gốc của mình. Nhưng mẹ thì không bao giờ quên ta. Bằng tình thương vô điều kiện, mẹ luôn đợi ta quay trở lại, dù ta đã đi xa bao nhiêu. Và chính trong sự trở về ấy, ta tìm thấy chính mình, tìm thấy sự bình yên nội tại mà ta đã đánh mất giữa cuộc sống bộn bề.
“Ta về với mẹ ta thôi” cũng là lời nhắc nhở về lòng biết ơn và hiếu kính. Đạo Phật dạy rằng, hiếu đạo là nền tảng của mọi đạo đức. Khi ta biết ơn mẹ, tôn kính mẹ, ta cũng đồng thời nuôi dưỡng lòng từ bi, biết trân trọng những điều quý giá trong cuộc sống. Đó là cách để ta trở về với chính mình, sống một cuộc đời trọn vẹn, ý nghĩa.
Trong những khoảnh khắc chông chênh giữa cuộc đời, hãy nhớ rằng, mẹ luôn ở đó, sẵn sàng đón nhận ta với tất cả tình yêu thương. Trở về với mẹ không chỉ là trở về với người đã sinh ra ta, mà còn là trở về với tâm hồn mình, với những giá trị cao quý mà mẹ đã truyền dạy. Để rồi từ đó, ta tiếp tục bước đi, mạnh mẽ hơn, và biết sống một cuộc đời ý nghĩa hơn.
Vậy nên, dù có đi xa đến đâu, dù cuộc sống có biến động thế nào, hãy nhớ rằng “Ta về với mẹ ta thôi”.
Ngọc Ánh