Ta không biết đâu
Một vị Tăng đến tham vấn, thấy Sư đang làm vườn, hỏi: – Nghĩ thì gặp sở tri chướng, làm thì gặp phiền não chướng, vậy như thế nào mới đạt được an lạc của Diệu Giác?
Sư chống cuốc ngâm bài kệ:
– Ta không biết đâu suối nguồn An Lạc
Sáng sớm ra vườn bón đậu trồng dưa.
Ta không biết đâu bến bờ Diệu Giác
Đúng ngọ về chùa cất cuốc ăn trưa.
Lời góp ý:
Diệu giác không phải là lý tưởng để “nghĩ về”. Nghĩ về là sở tri, nên dù nghĩ về diệu giác cũng là sở tri chướng.
An lạc không phải là mục đích để “nắm bắt”. Nắm bắt là sở đắc, nên dù nắm bắt an lạc cũng là phiền não chướng.
Tìm an lạc và diệu giác ở đâu đó trong hay ngoài thế gian cũng đều là tìm lông rùa sừng thỏ.
Nghe nói đạo là xuất thế thì người ta cứ lăng xăng hướng ra ngoài thế gian mà tìm kiếm.
Nghe nói đạo là nhập thế thì người ta lại lặn lội hướng vào trong thế gian mà tầm cầu.
Đạo không trong không ngoài, chẳng có chẳng không, nhưng:
Lặng lặng nơi đâu mà chẳng có
Loay hoay chẳng có ở nơi đâu!
Thôi thì cứ theo Thiền sư sáng sớm ra vườn bón đậu trồng dưa, chừng nào nghe bảng hiệu về chùa mà độ ngọ, chớ có mất công lý giải an lạc với diệu giác làm gì cho phí một đời cơm áo…