Sắc đẹp dùng không đúng chỗ, rơi vào vòng xoáy tội lỗi và cái kết cay đắng (Phần 2)
Cũng chẳng còn sống bao lâu trên cõi đời này nữa, Nhi mong muốn làm một điều gì đó tốt đẹp cho những người ở lại. Nhưng cô thì làm gì có gì mà cho ai được. Đời cô bị báo ứng đến nước này, thân tàn ma dại, bệnh tật thoi thóp chỉ còn lại vài hơi tàn thì giúp gì được ai?
Nhi trốn khỏi hẳn đất Sài Gòn, sang tới địa phận tỉnh Bình Dương, chứ không còn dám mon men ở đây nữa. Nhi sợ bọn chúng tìm thấy mình, cô sợ những trận đòn nhừ tử đã ám ảnh cô suốt bao tháng ngày không thể nào quên. Đối với Nhi, hai năm qua đã chôn vùi cả tuổi thanh xuân của mình.
Cô đã trốn thoát thành công khỏi má mì. Giờ đây Nhi được trở lại với cuộc sống tự do, chủ động quyết định mọi thứ, không còn là “nô lệ” trong động mại dâm nữa. Nhi thở phào nhẹ nhõm, nghĩ bụng sẽ chọn một công việc khác tốt hơn để làm lại cuộc đời.
Một công ty may mặc tại Bình Dương đang đăng tuyển công nhân, Nhi lập tức xin vào làm và thuê trọ gần công ty để ở. Vỏn vẹn được ba tháng, vì không chịu nổi công việc vất vả, khổ cực, cô lại khăn gói ra đi nhanh gọn.
Nhi tự nhủ:
“Ngày xưa mình làm tiếp viên cho quán, chịu sự sai bảo của bà chủ. Bao nhiêu tiền kiếm được cũng bị họ thâu tóm hết, còn bị đánh đập đòn roi. Nhưng giờ mình có thể một mình chủ động mọi việc, không còn bị ai kiểm soát nữa.”
Sắc đẹp dùng không đúng chỗ, rơi vào vòng xoáy tội lỗi và cái kết cay đắng (Phần 1)
Ngựa quen đường cũ. Đối với cô, “đi làm gái” vẫn là một công việc phù hợp. Cô quyết định trở lại con đường cũ, nhưng với một cách thức mới. Nhi không dại “đầu quân” cho một quán cà phê trá hình thêm lần nào nữa, mà tự mình sắp xếp công việc, lên kế hoạch “quảng cáo” bản thân để câu khách.
Tận dụng mạng xã hội phát triển, Nhi lập một tài khoản yahoo để tiện chat chít với cánh mày râu. Cô đi rải số điện thoại của mình ở khắp các trang web đen, thậm chí cô còn khoe khoang cơ thể trực tiếp trên livestream và chat sex. Có khách nào tiếp cận thì cô chụp hình cơ thể mình gửi cho họ, nếu ưng ý thì hẹn nhau ngày giờ. Công việc thường khá dễ dàng và nhanh gọn như vậy.
Khi màn đêm buông xuống, những ngọn đèn cao áp bật sáng lên, là lúc Nhi lên đường phục vụ khách. Nhi chọn những bộ quần áo mát mẻ giật mình. Nào quần soóc ngắn chỉ một gang tay, áo 2 dây khoét sâu tới nửa ngực, áo lót đương nhiên sẽ nằm yên trong tủ, khỏi cần mặc. Có như vậy mới kích thích cánh mày râu thèm thuồng. Rồi Nhi đứng chờ ở điểm hẹn, lên xe của khách đi tới nhà nghỉ, xong việc cô lại lên đường “làm việc” tiếp. Trung bình một đêm Nhi phục vụ tới ba, bốn người.
“Miệt mài” như vậy, rồi hạnh phúc có mỉm cười, tiền bạc có gõ cửa nhà Nhi hay không? Hôm đó, vừa “xong việc”, ra khỏi nhà nghỉ, “đối tác” nói với theo hỏi thăm cô như một lời chào, rồi phóng xe lao đi vun vút:
– Vui chứ cô em?
Vì người này đã là khách thứ 4 trong đêm nay, Nhi chẳng còn sức đâu mà trả lời. Dù sao đó cũng chỉ là câu hỏi cho có nên cô cũng chẳng thiết tha. Thế nhưng, trên quãng đường một mình trở về nhà trọ, trong lòng cô vẫn văng vẳng câu hỏi của anh ta.
Kể từ khi đắm chìm trong nhục dục thân xác mấy năm nay, thân thể Nhi giờ nhìn chẳng khác con ma đói là mấy. Da dẻ xanh rớt, tóc tai thì xác xơ, hai con mắt sâu hoắm đen kịt. Cân nặng sụt từ 50 kg xuống 36 kg. Dần dà khách cũng thưa dần vì chẳng còn khoái lạc gì với cơ thể gầy gò ốm nhách của Nhi nữa. Cái mà cô cho là “vốn tự thân” đã tan biến mất rồi.
Mỗi khi trở về nhà trọ sau khi hành nghề xong, Nhi nằm dài trên giường, khuôn mặt bơ phờ, mệt mỏi, ánh mắt đờ đẫn, hơi thở ngắn và nông, chẳng còn chút sinh lực. Nhi tự vấn trong lòng:
“Mình có vui không nhỉ? Dăm ba đồng tiêu nhoằng cái cũng hết. Sung sướng được tí thì sau đó mệt mỏi muốn chết. Thân thể sức khỏe thì bi đát thế này. Liệu mình có vui không? … Hình như chẳng vui chút nào.”
Thời gian thấm thoắt trôi đi, trong thời gian hành nghề, cô phá thai hơn bốn lần. Lần cuối cùng do sức khỏe quá yếu, bác sỹ không đồng ý để cô phá, vậy là Nhi đành sinh con ra sau đó bỏ luôn đứa con đỏ hỏn trong bệnh viện. Nhi vô cảm chẳng nghĩ đó là một mạng sống, là đứa con cô dứt ruột đẻ ra.
“Miệt mài” như vậy, rốt cuộc hạnh phúc không tới, mà giàu sang cũng chẳng thấy đâu. Chẳng ai thèm để ý yêu thương cô, ngoài mấy tên mày râu hay săm soi cơ thể, vui với nhau vài chục phút rồi biến mất hút chẳng mấy khi gặp lại.
Tưởng bỏ nhà ra đi để thay đổi cuộc đời, để tìm kiếm một cuộc sống sung sướng hơn. Nhưng suốt mấy năm qua rốt cuộc là một cuộc hành trình gian khổ hơn gấp bội. Nhi chợt nhận ra niềm hạnh phúc bình dị trong cái nghèo khó xưa kia khi còn sống với bà ngoại ở quê nhà. Phải rồi, Nhi muốn về nhà, về với bà của Nhi. Cô nhớ bà ngoại. Cô đã ấp ủ dự định đó trong lòng.
Vào một ngày tháng 9 năm 2016, trong một lần đang tắm rửa kỳ cọ cơ thể, Nhi phát hiện có một khối gì đó cứng cứng xuất hiện trong ngực mình. Lại cộng thêm sụt cân nhiều và cơ thể đau nhức thường xuyên. Nhi liền tới bệnh viện khám. Sau khi làm đủ các xét nghiệm, bác sỹ nhìn Nhi ái ngại hỏi:
– Cháu có đi cùng người thân không?
Nhi trả lời:
– Dạ không. Cháu đi một mình. Bác sỹ có gì cứ nói với cháu là được. Cháu không có người thân ở đây.
Bác sỹ nhìn cô gái trẻ với thân thể tiều tụy, lại sống một mình không ai thân thích bên cạnh, trầm ngâm một hồi rồi thở dài nói:
– Nếu vậy tôi nói luôn để cháu rõ. Cháu mắc bệnh giang mai và còn cả ung thư vú nữa. Ung thư tới thời kì 3 rồi. Tình hình không có gì khả quan cả.
Nghe tới đây, bỗng nhiên Nhi bật khóc nức nở ngay trước mặt bác sỹ. Cô cảm thấy số phận mình thật cay đắng. Cô bỏ học, trốn nhà lên thành phố tìm việc những mong cuộc đời sẽ nở hoa, thoát cảnh nghèo đói. Nhưng cuối cùng, cô lại mất tất cả.
Giờ đây đứng trước “án tử hình” đang treo trước mặt, Nhi không còn nghĩ được điều gì. Trên đường trở về từ bệnh viện, Nhi rảo bước ra thẳng hồ Đá ở làng Đại Học để tự kết liễu cuộc đời.
“Đằng nào cũng chết, chết sớm ngày nào đỡ khổ ngày đó. Mình cũng chẳng còn gì để mất cả.”
Nghĩ thế rồi, Nhi gieo mình xuống hồ. Nhưng thế quái nào mà muốn chết cũng không xong. Có mấy em sinh viên đang ở gần đó, thấy có người nhảy xuống liền lập tức lao xuống vớt Nhi lên. Tự tử không thành, Nhi đổi ý, tiếp nhận điều trị tại bệnh viện. Những năm tháng sau đó là những ngày Nhi sống trong bệnh viện với những đợt hóa trị đau đớn mệt mỏi. Cơ thể suy kiệt, tinh thần Nhi cũng suy sụp và đau khổ.
Lời sám hối và quả báo của người phụ nữ ngoại tình khiến gia đình tan nát
Nằm trên chiếc giường đơn trải ga màu trắng của bệnh viện, xung quanh toàn là dây dợ chằng chịt cùng những ống thuốc treo lơ lửng. Hóa ra cuộc đời cô kết thúc trong một khung cảnh như thế này. Mỗi khi nhắm mắt chìm vào giấc ngủ, Nhi lại thấy những tiếng kêu khóc, la hét, hình ảnh máu me của những đứa bé không còn rõ hình hài. Chúng chính là những đứa bé cô đã phá bỏ trước kia.
Sau tất cả mọi chuyện xảy ra, giờ đây Nhi đã biết mình sai, sai hoàn toàn. Kể từ cái ngày cô bỏ bà một mình ở quê lên thành phố là cô đã trượt dài trong những ngày tháng tăm tối nhất của cuộc đời. Sắc đẹp này đã bị Nhi sử dụng sai mục đích, vì vậy mà nó chẳng giúp cô được điều gì, thậm chí còn khiến cuộc đời cô tan nát như hiện tại. Bà Ngoại cô đã nói đúng. Xinh đẹp cũng tốt, nhưng chẳng phải điều quan trọng nhất. Giờ thì Nhi đã thấm thía rồi.
Cuối đời, Nhi ước nguyện được gặp bà lần cuối. Cô bỏ nhà ra đi bặt vô âm tín đã khoảng 6 năm chưa trở về. Bà năm nay đã 80 tuổi, chắc cũng không được sống an ổn vì đứa cháu gái duy nhất bỏ đi không nói một lời tạm biệt. Nhưng dự định đó, ước nguyện đó liệu có kịp thành hiện thực, thì Nhi cũng không chắc chắn.
Những ngày tháng cuối cùng, cô tìm đến cửa Phật để mong vớt vát lại một chút ánh sáng nào đó cho cuộc đời mình. Duyên lành đưa cô đến chùa Hoằng Pháp, được các thầy chỉ dạy về các Đức Phật, các vị Bồ Tát, về sự tu hành, về niềm vui của Đạo. Nhi hoan hỷ đón nhận và bắt đầu niệm Phật, ăn chay.
Nghe giảng pháp nhiều, Nhi đã nhận ra tội lỗi của mình. Lòng cô không ngớt nỗi ăn năn, day dứt về những năm tháng sa đọa mà chính mình đã bước chân vào. Nhiều lần cô quỳ lạy trước Phật, mắt ngấn lệ mà kể lể, mà sám hối trước đấng Từ Bi. Trong cô có một niềm tin chắc chắn rằng, Đức Phật đang lắng nghe từng lời cô nói, và Ngài sẽ bao dung cho cô, dù cô có tội lỗi nhiều thế nào. Cả một cuộc đời đi hết từ bi kịch này đến thảm kịch khác, đây lại là những giây phút yên bình hiếm hoi của Nhi.
Cũng chẳng còn sống bao lâu trên cõi đời này nữa, Nhi mong muốn làm một điều gì đó tốt đẹp cho những người ở lại. Nhưng cô thì làm gì có gì mà cho ai được. Đời cô bị báo ứng đến nước này, thân tàn ma dại, bệnh tật thoi thóp chỉ còn lại vài hơi tàn thì giúp gì được ai ?
Đúng rồi, chính là nó, chính cái cuộc đời Nhi là một minh chứng rõ ràng hơn hết về quả báo nhãn tiền. Từ những suy nghĩ lệch lạc, dẫn đến quyết định lao vào con đường tà dâm đủ thể loại, nào là ăn mặc hở hang, kích dục nam giới, nào là thủ dâm, bán dâm, phá thai… chỉ mấy năm quả báo bệnh tật, chết chóc đã ập đến, cuộc đời chấm dứt trong bế tắc.
Mà đâu chỉ có vậy, tà dâm là một trong những ác nghiệp lớn, gây ra hệ quả rất nặng nề. Những người tạo tội tà dâm không chỉ phải chịu báo ứng ngay hiện đời, mà còn phải chịu thống khổ khủng khiếp nơi địa ngục, súc sinh và nhiều kiếp sau nữa. Nhi đã lún sâu vào con đường này rồi, giờ nhìn ra đã muộn. Nhưng cô không muốn có thêm ai đi vào vết xe đổ này nữa.
Nhi lấy hết dũng khí, dẹp hết những ái ngại, xấu hổ sang một bên, cô cầm bút và viết lại cuộc đời mình, chẳng giấu diếm gì cả, cô dùng tên thật Nguyễn Thị Ngọc Nhi và kể lại hết mọi tội lỗi, mọi quả báo của mình, chân thật và rõ ràng.
Và khi bạn đọc được câu chuyện này của Phật tử Ngọc Nhi, có lẽ cô không còn trên cõi đời này nữa. Nhưng hi vọng tấm gương cô để lại, sẽ còn mãi để còn cảnh tỉnh cho những ai lầm lạc sớm mau quay đầu tỉnh ngộ.
(Tĩnh Như – dựa theo câu chuyện có thật của Nguyễn Thị Ngọc Nhi- Phật tử chùa Hoằng Pháp).
Tĩnh Như