Quay về bờ giác
Nhớ lại ngày xưa khi chưa biết tu là gì, chỉ cần khởi niệm nghĩ về tình dục là chúng tôi thao thức trăn trở không bao giờ ngủ được suốt cả đêm, thế là bằng mọi cách phải làm sao giải quyết cho bằng được, mới ngủ ngon lành.
Giác ngộ
“Như một đứa con lạc loài sau những tháng năm phiêu lãng tìm lại mái nhà xưa, con trở về với tấm thân tàn, ma dại. Tâm trí con đã lấm đầy bùn đen cùng thấm thía những nỗi khổ niềm đau trong tuyệt vọng. Nhớ lại lỗi lầm từng làm khổ cha mẹ, tội lỗi vút ngàn làm sao con kể hết. Hôm nay con trở về xin chư Phật một lòng thương xót cho đứa con bất hiếu. Con nguyện từ nay lìa bỏ những thói hư tật xấu, nguyện không lặp lại lỗi lầm xưa.
Tiếng chuông chùa rung động đã dắt thần thức con lần về Thiền Viện Thường Chiếu. Lạy Phật Tổ xin soi đường dẫn bước, cho con được gặp ân sư khai tâm mở trí, lòng ngập tràn nỗi niềm sám hối ăn năn”.
Phật giáng trần gõ cửa vô minh
Chỉ đường giải thoát chúng sinh ta bà.
Bước chân dừng trước cổng Thiền Viện Thường Chiếu, lòng bình yên hạnh phúc như trở về dòng sông quê êm đềm như tôi đã từng ở đây tự thuở nào, tâm tôi liền phát sinh niềm phấn khởi vô biên.
Sau đó chúng tôi đến nơi thầy trụ trì Thiền viện Thường Chiếu. Chỉ một mình tôi trực tiếp xin nên sư phụ không nhận, mặc dầu tôi đã nhiều lần năn nỉ. Sư phụ hướng dẫn tôi đến gặp sư ông Trúc Lâm để xin, nhưng sư ông cũng không chấp nhận. Cuối cùng, tôi đến gặp vị phó trụ trì là thầy Thông Hạnh nhưng cũng không được giải quyết. Mẹ tôi nản lòng nên nói rằng:
Tôi kiên quyết nói với mẹ, thôi mẹ về đi. Nếu quý thầy không cho thì con nằm vạ đến chết luôn ở đây.
May sao, sau hai lần tha thiết trình bày nữa, tôi đã được sư phụ Thường Chiếu chấp nhậnvà được đưa vào nhà khách để tập sự công quả.
Bước đầu tu tập
Ở đây tiêu chuẩn bắt buộc phải tập ngồi thiền theo tư thế kiết già, trong khi đó tôi ngồi bán già còn không được, huống chi ngồi kiết già. Phải trải qua 3 tháng thực tập nhưng tôi ngồi kiết già chỉ được một, hai phút là cùng. Phải mất 3 năm sau tôi mới ngồi được một tiếng đồng hồ.
Thời khoá tu rất chặt chẽ, từ 3 giờ khuya ngồi thiền đến 5 giờ sáng, ban ngày phải lao tác, làm việc có khi phải làm cả ngày lẫn đêm mới xong việc, nhất là khi Thiền Viện vào những đợt trùng tu. Tối, sau một giờ sám hối thì tiếp tục ngồi thiền một tiếng rưỡi.
Ngồi thiền rất khó, nhiều khi chúng tôi suy nghĩ thà làm việc cả ngày còn sướng hơn ngồi thiền. Thời gian công quả của tôi phải trải qua một năm sau mới được sư phụ cho xuất gia.
Sau khi xuất gia một thời gian, được nghe lời giảng dạy của thầy, lúc bấy giờ tôi mới nhận chân rằng:
Được sinh làm người rất khó
Giữ được thân lại khó gấp vạn phần.
Sự quý giá của thân người tương tự như con rùa mù bị trôi giạt trên biển cả, một trăm năm mới tìm được một bọng cây.
Không ngờ hơn nửa đời người, vì hiểu biết sai lầm mà tôi đã làm tổn hại không biết bao nhiêu người, nhất là cha mẹ tôi. Than ôi! Vì kiến chấp sai lầm cho rằng, chết là hết, không nhân quả, không tội phước, không có kiếp tái sanh, nên tôi tha hồ làm điều ác, sống trên sự đau khổ của nhiều người khác, mua một bán mười, đủ mánh khóe gian manh, lừa đảo, mượn nợ không trả, chỉ mong sao thỏa mãn sở thích của mình mà thôi chớ nào biết:
Phước họa do ta tạo lấy
Nhân quả theo ta như bóng với hình.
Nhờ gặp được Tam Bảo, gặp được minh sư chân chánh, gặp được thầy lành bạn tốt nên tôi đã dần hồi thay đổi và chuyển hóa được những thói hư tật xấu ngày càng thuyên giảm được nhiều.
Đến nay, tôi đã trải qua 12 lần nhập thất tu tập. Thiền viện Thường Chiếu là nơi đạo trên một ngàn Tăng ni, đã cho tôi nhiều bài học quý giá của cuộc đời. Khó có thể tin được rằng, một con người sa đọa, không nhân cách, không phẩm chất, tội lỗi đến tận cùng như tôi, giờ đây đã được cải hóa, đã được hoàn lương và thay hình đổi dạng một cách kì diệu. Nhưng đây là một sự thật, là sự nhiệm mầu của Phật pháp đã giúp cho tôi làm mới lại chính mình bằng trái tim yêu thương và hiểu biết. Nếu không có Phật pháp làm gì cứu được đời tôi như ngày hôm nay.
Nhập thất
Nhập thất là cửa phương tiện để mỗi hành giả tự nhìn lại chính mình mà biết cách chuyển hóa những phiền não khổ đau, thành an vui hạnh phúc và cuối cùng đạt được trạng tháitâm thanh tịnh sáng suốt, và tự tại giải thoát.
Về phương diện hình thức như ở Thiền Viện Thường Chiếu hiện nay có 22 cái thất để quý thầy thay phiên nhập thất. Thiền sinh mới chưa đủ khả năng nhập lâu dài thì phát tâmnhập từ một tuần đến ba tuần, chúng bình thường thì nhập 49 ngày, ba tháng, sáu tháng hoặc một năm. Khi nhập thất mỗi thiền sinh chỉ một việc buông xả tất cả mọi vọng niệm, cho dù đó là niệm Phật. Mỗi thiền sinh không được qua lại thất kế bên để trò chuyện, không được bỏ ra ngoài trong suốt thời gian tu tập, chuyện cơm nước đã có các huynh đệ hỗ trợ hàng ngày nên không phải bận tâm, lo lắng.
Lần đầu tiên chúng tôi xin được nhập thất hai tháng là kỷ niệm không thể nào quên được, trong cuộc đời tu tập của chúng tôi. Tại sao vậy? Vì trong hai tháng này tôi luôn sống trong cảnh giới lõa thể, thức cũng như ngủ đều thấy như vậy, không cách nào kềm hãm được, không cách nào hóa giải được, nó thôi thúc trào dâng như dòng thác đổ. Thật là trăm khó, ngàn khó, vạn khó! Nếu không đủ sức chịu đựng thì phạm giới thủ dâm, không chịu nổi thì phải bể thất. Theo kinh nghiệm của các thầy đi trước cho biết, nếu để bể thất lần đầu tiên, thì lần sau khó bề nhập thất trở lại. Biết làm sao đây? Nếu không hóa giải được thì sẽ bị tẩu hỏa nhập ma, bởi ở trong thất không có tiếp xúc với ngoại cảnh, cho nên bao nhiêu chuyện đã qua trong cuộc đời đều tái hiện rõ ràng như người cầm trái xoài trên tay.
Lúc này tiến cũng không được mà lùi cũng không xong, bước tới thì sa hầm sụp hố, đứng lại thì thịt nát, xương tan.
Nhớ lại lời Phật dạy, phải quán thân bất tịnh. Nghĩa là quán thân thể con người dù xấu hay đẹp cách mấy, dù xuất thân từ hạng bậc nào trong xã hội cũng chỉ là một cái nghĩa trang chứa đầy những rác rưởi hôi thối bên trong. Mình ăn các loài động vật như chim trời, cá nước, thú rừng, gia cầm, gia súc… nói chung những loài có sự sống là mình đã đẩy hết tất cả những vật thực này vào trong người, thành một nghĩa trang tập thể. Như thế thân người có khác nào chiếc đãy da chứa đựng những sự bất tịnh, nó có tác dụng lôi kéo bản thể của ta mãi mãi vào vòng nghiệp chướng. Nếu dung nạp ngày càng nhiều các thứ bất tịnh từ những món ăn chơi thì nghiệp chướng đó ngày càng trầm trọng đến đời đời kiếp kiếp không thể nào thoát ra được. Nhưng càng quán thì cảnh tượng lõa thể ấy lại càng hiện lên rõ ràng hơn, làm cho tôi bức rức khó chịu như người đứng trên hầm lửa.
Sau đó, tôi chuyển sang quán pháp như thật và bất thọ giả. Nghĩa là chuyện như thế nào thì quán như thế ấy. Quán một cách rõ ràng tường tận, nó hiện thì biết nó hiện nhưng không có thân này tiếp nhận. Quán như vậy kéo dài gần một tháng mà vẫn không có kết quả. Trong phạm vi nhập thất của tôi, từ trong nhà cho đến ngoài sân lúc nào cũng đầy ắp những hình ảnh ân ái nam nữ, làm tôi cho ăn không ngon ngủ không được.
Cuối cùng tôi phải chọn phương pháp thành tâm phát đại nguyện và thiết tha sám hối.
1.Nguyện đời đời kiếp kiếp tu hành cho đến khi thành Phật để cứu độ tất cả chúng sanh.
2. Nguyện cho đến khi nào chúng sanh ở cõi Ta bà này thành Phật hết, tôi là người thành Phật sau cùng.
4. Nguyện đời đời kiếp kiếp, sau khi thành tựu đạo quả, giáo hóa chúng sanh không biết mệt mỏi, không biết nhàm chán.
5. Nguyện đời đời kiếp kiếp được trí tuệ rộng lớn thông đạt các pháp, biện tài vô ngại vì lợi ích chúng sanh.
6. Nguyện đời đời kiếp kiếp siêng làm việc lành, trừ bỏ việc ác giữ tâm không phiền não.
7. Nguyện đời đời kiếp kiếp chịu khổ cho tất cả chúng sanh.
8. Nguyện đời đời kiếp kiếp, thành quả lợi ích mà có được xin hồi hướng cho tất cả chúng sanh.
Sau khi phát đại nguyện, tôi sám hối quán kể hết tất cả lỗi lầm trong đời hiện đại. Đối diện trước bàn thờ Phật, chúng tôi thành tâm nguyện cầu chư Phật khắp mười phương quang giáng đạo tràng chứng minh cho lòng thành của con. Sau thời gian sám hối như vậy, tôi lại dùng phương pháp quán dục tưởng, từ tâm thức sinh nên phải từ tâm thức mà chuyển hóa. Bởi nội kết trong tôi về tính dục quá mạnh, cho nên phải tới ba bốn ngày gần ra thất, thế giới lõa thể trong tôi mới dần hồi giảm bớt.
Qua thời gian được nhập thất hai tháng như thế, tuy không bị bể thất ra trước thời gian. Nhưng đã cho chúng tôi một bài học vô cùng quý báu trong cuộc đời những gì chúng ta gieo trồng trong quá khứ hoặc hiện tại dù tốt hay xấu nó đã trở thành thói quen quay trở lại sai sử chúng ta, nhà Phật gọi là pháp trần tức là những hình ảnh được ta nhớ lại. Nếu ta huân tập quá đậm đà, lâu dài, thì nó trở thành thói quen thâm căn cố đế, chúng ta không cần khởi niệm nhưng nó vẫn nhú lên trong tâm thức và lôi cuốn ta nhớ lại những hình ảnh mà ta yêu thích trước kia.
Những điều vừa kể trên là thật hết sức hổ thẹn đối với người tu như chúng tôi, vì đó là nghiệp chướng ràng buộc nhiều đời. Nhưng vì nhiệt huyết cao độ làm lại chính mình, cho nên chúng tôi phải trình bày ra đây để chúng ta cùng học hỏi và tham khảo.
Chúng tôi ở Thiền Viện tu tập phải trải qua thử thách hết chín năm, nghiệp thức luyến ái này mới tạm thời lắng dịu, có nghĩa là vẫn còn đối với nghiệp gieo giống làm người. Thật là không thể đơn giản chút nào, nếu dễ dàng thì ai tu cũng thành Phật hết rồi. Vì vậy, vấn đề chính yếu mà chúng tôi muốn nói cho quý vị biết được là đừng để cho niệm luyến áidục vọng nam nữ cuốn hút quá mức. Người xuất gia thì phải dứt khoát, đoạn tuyệt, vì đi ngược lại dòng đời, còn người tại gia thì vẫn còn có quyền hưởng thụ dục lạc ái ân nam nữ nhưng phải biết cách điều hòa, vừa phải cho có chừng mực. Nhưng thế gian thì cần phải phát triển giống nòi nhân loại, người Phật tử có quyền lấy vợ, lấy chồng rồi có con để kế thừa sự nghiệp của gia đình. Thôi thì chúng ta có quyền chọn lựa miễn là sống như thế nào để không làm tổn hại cho người và vật là được rồi. Chỗ này nhường lại cho quý vị sáng suốt chọn lựa.
Ba trong bốn thứ đam mê như: rượu chè, cờ bạc, hút xách, tôi có khả năng vượt qua một cách dễ dàng, nhưng để đoạn trừ nghiệp luyến ái nam nữ quả thật rất là khó khăn đối với tất cả mọi người, còn người xuất gia như chúng tôi vì phải lội ngược dòng cho nên cũng trày da tróc vãy lắm để vượt qua luyến ái lìa buộc ràng.
Chúng ta vì sao có mặt ở trên cõi đời này? Xin thưa, đó là vì nghiệp tình ái. Để dứt trừ nghiệp ái đòi hỏi chúng ta phải có thời gian tu tập để lần hồi được chuyển hoá theo thời gian. Do tập khí luyến ái nam nữ huân tập nhiều đời nhiều kiếp, cho nên những pháp trầntrong ta vẫn còn dấy lên, tự mình khó dừng lại được thói quen yêu thích này. Nhờ có tu hành, cho nên mình mới biết vọng niệm là không thật, ta khéo tìm cách chăn dắt tâm trở về chánh niệm, khác xa ngày xưa khi dục niệm khởi lên, ta liền bám víu chạy theo để hưởng thụ cho bằng được.
Nhớ lại ngày xưa khi chưa biết tu là gì, chỉ cần khởi niệm nghĩ về tình dục là chúng tôi thao thức trăn trở không bao giờ ngủ được suốt cả đêm, thế là bằng mọi cách phải làm sao giải quyết cho bằng được, mới ngủ ngon lành.
Cũng nhờ sự nhiệt tình chỉ dạy của sư phụ đã giúp cho chúng tôi dần hồi giảm bớt được những vọng niệm xấu ác, tuy chưa hoàn toàn dứt hẳn nhưng chúng tôi cảm thấy an lạc, hạnh phúc vô cùng. Nhớ lại trong kinh đức Phật đã từng nói: nếu có cái thứ hai nữa giống sự ân ái của nam nữ thì trên đời này không ai có thể tu hành, thành tựu đạo quả, may mà nó chỉ có một thứ thôi, đã làm cho loài người điên đảo vì chúng.
Trích “Lột xác và tập nghiệp chúng sinh”
(Còn tiếp)
Thích Đạt Ma Phổ Giác