Oan hồn người tự sát sẽ tồn tại như thế nào?

Trước đây khi nghe Ngài Tuyên Hóa giảng là những người tự tử chết đi rồi ngày nào cũng phải diễn lại cảnh tự sát của mình, tôi hoài nghi không tin, nhưng bây giờ câu chuyện này đã khiến tôi phải suy ngẫm lại…

Ngày mai là tiết Thanh minh rồi, từ đầu xuân đến giờ tôi bận rộn suốt, hết việc Phật sự này đến việc Phật sự khác, không hề được nghỉ ngơi, mệt đến khí lực chẳng còn.

Hồi chiều lúc giảng pháp cho chư Phật hữu, tôi đuối đến nói không ra hơi, quả thực tôi rất thèm có thời gian được nghỉ, nhưng ước mơ này xem bộ cũng khó với tới.

Người xuất gia ăn cơm đàn na tín thí thì phải tân tâm tận lực, trên đền bốn ơn nặng, dưới cứu khổ tam đồ, tâm niệm như vậy nên tôi không dám cho phép mình lơi là. Khuya nay ngủ không được, tôi quyết định thức dậy tụng khóa sớm.

Như mọi lần, tôi kéo rèm, mở cửa sổ ra… vừa nhìn bên ngoải thì bủn rủn hết hồn: một oan hồn! Do tôi chưa chuẩn bị tinh thần, bỗng thấy trước mặt mình hiện sừng sững một ma nữ tóc xõa dài, hai chân cách đất (không nhìn rõ mặt mày vì tóc đã che phủ hết).

Nếu như bình thường thì tôi không sợ, tôi đã khai mở thiên nhãn nên từ lâu đã thấy được những chúng sinh trong vô hình, cũng quen rồi.

Nhưng lần này là do chuyện xảy ra quá đột ngột, khiến tôi hoảng hốt và kinh ngạc đến há hốc mồm.

Tự trấn tĩnh một lúc, tôi thỉnh thần hộ giới lên hỏi việc này là thế nào, họ giải thích:

– Ma nữ này thường đến đây, cũng khá lâu rồi, không ngờ hôm nay bị phát hiện, có lẽ cô cùng ngài có duyên.

Do chúng tôi hằng ngày luôn tụng kinh hồi hướng cho chúng sinh, nên có thể là ma nữ này đến để nghe buổi tụng khóa sớm chăng?

Thần bảo tôi: Nếu muốn giao lưu với ma nữ này, xin người hãy định tĩnh, dùng tâm trò chuyện với cô ta.

Thế lả tôi liền định tĩnh, nhắm mắt lại, dùng tâm để giao cảm… Tôi hỏi ma nữ bằng tư tưởng:– Vì sao cô hiện hình dọa tôi?

Tôi vừa mới hỏi thì ma nữ bật khóc, tôi không hiểu gì, cũng chẳng biết làm sao để cô ngưng khóc, liền đưa tay sờ vào cô định vỗ về. Bởi vì tôi chưa bao giờ dùng tay chạm qua chúng sinh cõi ma quỷ, nên bây giờ vừa sờ vào phát hiện cảm giác trống rỗng như hư vô, tôi rất ngạc nhiên và ngơ ngẩn, không biết làm sao an ủi cô.

Nhìn thái độ chưng hửng của tôi, ma nữ bắt tức cười, lên tiếng:

-Tôi biết người tên gì, cũng biết người luôn tụng kinh hồi hướng công đức cho tất cả chúng sinh. Tôi nghe kinh đã được một tháng rồi, hôm nay có ý muốn đến sớm một chút, nào ngờ ngài thức dậy quá sớm và phát hiện! Ngài mệt như thế mà hằng ngày còn bỏ công để tụng kinh cầu cho chúng tôi, thật rất cảm tạ!…

Ngừng một lát, ma nữ lại bảo tôi:

– Xin người hãy niệm “Nam Mô Diệu Sắc Thân Như Lai” thì lập tức hình dạng tôi sẽ chuyển biến thành tốt, không làm người sợ nữa. Bởi tôi e hình dáng ma quỷ của mình sẽ gieo kinh hãi, cho nên mới cố tình cho tóc xõa dài che kín mặt…cũng xin ngài hãy giữ khoảng cách xa tôi một chút, vì loài chúng tôi âm khí rất nặng, sẽ làm tổn hại đến người, đó là điều tôi hoàn toàn không muốn…

Tôi liền làm theo lời ma nữ yêu cầu, chắp tay chí thành niệm “Nam Mô Diệu sắc Thân Như Lai” mười lần. Kỳ tích xuất hiện: ma nữ liền biến thành xinh đẹp, đầu tóc vén lên gọn gàng, khiến tôi đã có thể nhìn rõ mặt: Trông cô rất khả ái.

a nữ xin tôi sau này hãy niệm nhiều danh hiệu Phật cho, vì rất có ích cho chúng sinh. Tiếp đến cô kể tôi nghe câu chuyện của cô.

Cô vốn là người sinh ra ở địa phương này, năm 19 tuổi nhảy lầu chết. Cô kể mình hiện là oan hồn cô độc, do tội tự tử nên không được đầu thai, phải ở nơi cõi âm thọ khổ, làm ngạ quỷ phiêu bạt vất vưởng trong nhân gian.

Tôi hỏi:

– Vì sao cô chẳng đọa địa ngục?

Cô đáp:

– Ác nghiệp của tôi chưa đáng phải vào địa ngục. Nhưng dù tôi không xuống địa ngục, thì những khổ hình phải nếm qua cũng không khác địa ngục là bao. Bởi vì hằng ngày cứ đúng giờ khắc tôi đã tự sát chết như thế nào, thì phải tái diễn lại y hệt vậy, nghĩa là tôi phải tiếp tục đứng trên lầu nhảy xuống tự tử, nếm lại cảm giác chết đau đớn tột cùng. Tôi đã phải diễn cảnh nhảy lầu này suốt 10 năm rồi, ngày nào cũng phải tái hiện cảnh tự tử như thế, khổ không thể tả, chưa kể kiếp ngạ quỷ bất như ý, vất vưởng đói khát, khổ hơn làm người ức vạn lần. Nếu biết thế này tôi đã không tự tử làm chi!

Tự tử sẽ gặp khó khăn trong việc tái sinh

Ảnh minh họa.

Ảnh minh họa.

Ma nữ kể, mười năm trước sau khi cha mẹ cô ly hôn rồi, tòa phán quyết cô về ở với mẹ. Nhưng mẹ cô tái hôn, thành ra cô có cha ghẻ. Sau đó vì ông cha ghẻ đồi bại này cưỡng hiếp cô, cô mách lại với mẹ ruột, nhưng bà chẳng những không tin mà còn đuổi cô ra khỏi nhà. Thế là cô phẫn uất đứng từ trên lầu nhà mình, nhảy xuống tự sát…Cô còn mách rõ địa chỉ nơi nhà cô ở, bảo rằng nếu không tin thì tôi có thể điều tra kiểm chứng!

Cô nói:

– Chẳng phải nhà đồ đệ ngài ở gần nhà tôi hay sao? Chỉ cách nhà mẹ tôi chỉ có mười một căn.

(Chiều đó tôi có phái đồ đệ đi điều tra sự tình, đúng là đã tìm ra nhà mẹ của ma nữ. Khi hỏi thăm, láng giềng cũng xác nhận là thực có việc này).

Ma nữ lại kể tôi nghe cách cô đã báo thù mẹ và cha ghẻ: làm cho bố dượng bị mắc bệnh ung bướu ác tính, còn mẹ cô phải ly hôn. Cô vừa kể vừa khóc, than rằng vì sao cô báo mộng cho mẹ, xin bà tụng kinh cho cô, nhưng bà lại chẳng tin?

Cô bảo tôi, cô làm cho mẹ bị dã quỷ hành hạ, thân thể không an, ngày đêm khốn đốn…cô muốn mẹ tin nhân quả, sám hối những tội lỗi bản thân bà đã làm, để tương lai thoát khổ…

Tôi rất não lòng vì thấy cô quá đáng thương. Mới 19 tuổi đầu, mà sao cô quá khổ như thế…

Tôi khuyên cô hãy buông bỏ oán hận và hứa sẽ sai đồ đệ đến tìm mẹ cô nói chuyện. Tôi giải thích hiện tại sức khỏe tôi không tốt, nên tôi muốn ở nhà nghỉ dưỡng. Tôi sẽ nhờ đồ đệ liên lạc mẹ cô, bởi vì chúng tôi chưa từng quen biết bà, nếu kể rõ mọi việc về tình cảnh và tâm nguyện của cô, nhất định mẹ cô sẽ hiểu và tin, minh bạch nhân quả.

Cô nghe xong rất mừng, còn khoe rằng cô nghe tôi tụng kinh Địa Tạng đã một tháng rồi, nghe tiếp khoảng 6 tháng nữa cô sẽ được sinh về cõi trời, đến một nơi rất tuyệt mỹ…

Cô còn nói: Người thế gian hiện tại ngu si giống y như tôi hồi xưa! Tuy được mang thân người nhưng đa số bọn họ thảy đều không biết trân quý. Vì vậy người nhất định phải viết ra, tả rõ về nỗi khổ của tôi cho mọi người biết, khuyên họ không nên tự tử, phải hiểu rằng quả báo tự sát rất đáng sợ, rất thống khổ, chẳng thể tưởng tượng nổi đâu!

Được mang thân người là rất quý hiếm mà không biết, nếu cứ mê muội phụ bỏ thân người rồi sa vào cõi ngạ quỷ thì sẽ khổ vạn bội! Thống khổ này không kể xiết. May nhờ có người và chư vị khác tụng kinh Địa Tạng hòi hướng cho các cô hồn ngạ quỷ, nên tôi còn phúc duyên may mắn đến nghe mà tương lai được thăng thiên…

Nói xong, cô bảo tôi:

– Gà gáy rồi, tôi phải đi ngay, vì tôi không thể nhìn thấy mặt trời được!

Ma nữ đi rồi, tâm tư tôi trở nên nặng nề, thầm nghĩ: “Người thời nay chỉ tin vào những gì mắt họ nhìn thấy, hoàn toàn chẳng biết bệnh trên thân mình là do oan gia trái chủ tìm đến trả thù, báo oán… Người ta ngày ngày vào bệnh viện, mà chẳng biết ở nhà nên tụng kinh, phóng sinh, sám hối, thành tâm ăn năn…lo tịnh hóa thân khẩu ý, phục thiện, để cứu chuộc các tội đã làm…

Mà dù một số người chịu thực hành đi nữa, nhưng chỉ cần tụng vài biến kinh chưa thấy có hiệu quả, đã sinh tâm chán nản, nghi ngờ, đã vội vàng kết luận là: Phật gạt lừa người, rồi vứt hết công phu tu!

Tại sao bọn họ không chịu nghĩ đến bản thân mình nhiều đời nhiều kiếp đã từng tạo biết bao nghiệp chướng chứ? Tu theo Phật Pháp có thể làm tiêu trừ nghiệp chướng, nhưng cũng phải kiên trì nhiều tháng nhiều năm đã chứ ? Phật Pháp đâu phải nút bấm, ấn xuống một cái là mọi chuyện xong ngay đâu. Con người thói thường làm gì cũng muốn thu vào, không chịu cho ra!”…

Hiện tại tôi rất đuối mệt vì chuyện giao tiếp. Bởi tính tôi hay nói thẳng, dễ đắc tội với nhiều người. Nhưng các bạn có biết chăng? Hiện nay người nói lời thật không có nhiều đâu!

Tôi viết như vậy không có ý gì khác, chỉ muốn nói rằng những lời xây dựng giúp bạn hoàn thiện phẩm hạnh thì nên chịu khó lắng nghe, tiếp thu.

Ngày mai là tiết Thanh minh rồi, người ta sẽ đốt vàng mã bên đường rất nhiều, nhưng tôi không thấy vui chút nào! Các bạn biết vì sao không? Bởi tôi nghĩ thay vì đốt vàng mã, các bạn nên tụng nhiều bộ kinh Phật, làm nhiều phước lành hồi hướng công đức cho người đã khuất, thì tổ tiên và thân nhân các bạn sẽ được nhiều lợi ích!

Nếu có thể tu sửa bản thân, ăn chay, hành thiện, phóng sinh, bố thí, tụng kinh… đem công đức đó hồi hướng cho quyến thuộc nhiều đời tiêu nghiệp, siêu bạt toàn bộ thân nhân đã khuất, thì đây mới là đại hiếu chân chính!

Đang viết đến đây, thì chợt nghe ông lão dưới lầu qua đời, con cái báo hiếu bằng cách mướn nguyên đội nhạc, cho đàn, trống rùm beng: Diễn tấu um sùm, có đủ các khúc ca cổ lẫn nhạc hiện đại…

Mắt tôi bỗng ướt đẫm: “Trời ạ, đến bao giờ người ta mới hiểu và chịu thực hành hiếu Phật đạo chân chánh đây?”

Xem bộ hôm nay đội nhạc đang hòa tấu ầm ĩ kia sẽ quấy rầy tôi và cả khu phố này suốt đêm!

HT. Chân Ngữ

( Trích Báo ứng hiện đời 5- Nhân quả giải theo Phật giáo- Hạnh Đoan biên dịch). 

Lời người dịch:

Trước đây khi nghe ngài Tuyên Hóa giảng là những người tự tử chết đi rồi ngày nào cũng phải diễn lại cảnh tự sát của mình, tôi hoài nghi không tin, nhưng bây giờ câu chuyện này đã khiến tôi phải suy ngẫm lại….Thêm nữa, kinh Phật nói rằng: “Danh hiệu Phật có uy lực thù thắng vi diệu vô cùng, do công đức tu tập hoàn hào và đại nguyện của các Ngài chiêu cảm nên’’. Chúng ta ở cõi người, có muốn kiểm chứng thì cũng là kinh nghiệm cá nhân tự biết, do không phổ cập nên ít người hiểu rõ.

Khi dịch câu chuyện tới chỗ ma nữ yêu cầu niệm “Nam Mô Diệu Sắc Thân Như Lai’’ – là một trong bảy vị Phật được nêu danh xưng niệm trong bài Thí thực cúng vong, thì nhan diện ma nữ lập tức chuyển thành xinh đẹp, chứng tỏ các vị Tổ sư khi biên soạn bài cầu siêu này đã hiểu sự huyền diệu của các Thánh danh.

Ở cõi người chúng ta có ưu thế là có thân xác, có thể dùng thân xác mà tu hành, nhưng nhược điểm làm các chuyển biến rất chậm. Ngược lại, cõi vô hình không có thân xác vật chất, không tự mình tu hành được, nhưng sự chuyển biến lại rất nhanh khi có người hồi hướng công đức cho.

Khi các pháp hội lễ sám được tổ chức, các chúng sinh vô hình đến nghe kinh, phát tâm hoan hỉ, thiện lành, nhờ đó mà sắc thân chuyển tốt, nếu là quỷ đói thì được no đủ, thậm chí còn được siêu thăng lên những cảnh giới tốt lành ngay. Do đó mà chư thánh xưa thường tổ chức lập đàn tràng sám pháp cầu cho người dương kẻ âm, trên bờ dưới nước…

Nhưng để người cầu cho, vẫn không bằng tự tu! Kinh cũng giải thích nếu nhờ người cầu hay tạo phúc cho, thì người thực hành sẽ hưởng phúc sáu phần, còn kẻ được hồi hướng chỉ hưởng được một phần và các kinh điển luôn nhắc: bản thân mỗi người nên tự tu để hưởng trọn thành quả công phu.

Việt dịch: Ni Sư Hạnh Đoan