Oan gia gây chướng ngại lúc lâm chung
Có một bà bị bịnh ung thư phổi, rọi hình thấy một đốm đen trong phổi, sau một thời gian đi khám thấy tế bào ung thư đã lan ra khắp thân thể, chỗ nào cũng có tế bào ung thư.
Người con khuyên bà đi vô bịnh viện chữa trị bằng trị liệu phóng xạ và trị liệu hóa học…. Bà này nói người niệm Phật không cần, chỉ cần niệm Phật thì đức Phật A Di Đà là đại y vương có thể chữa trị tất cả bịnh của chúng sanh. Người con này cũng rất có hiếu nên mới qùy xuống nói “Nếu má không chịu vô nằm bịnh viện thì con sẽ quỳ hoài không đứng dậy.”
Vì muốn tùy thuận chúng sanh nên bà cũng đồng ý, nhưng bà giao với người con một điều kiện, kêu người con đem bàn thờ Phật vô bịnh viện cho bà. Bà vô bịnh viện, ngồi cả ba ngày ba đêm niệm Phật chí thành khẩn thiết. Niệm xong chưa đi phóng xạ trị liệu gì hết lúc khám thì bác sĩ nói lạ thiệt, những tế bào ung thư trước đây đã mất hết. Còn vết đen ở phổi thì thấy thâu nhỏ lại, nhỏ hơn hồi trước rất nhiều, nhưng cũng còn. Bà hỏi con bây giờ xuất viện được chưa. Người con nói “Nếu má muốn nằm thêm thì bác sĩ cũng đuổi má về chứ đâu ai cho má nằm bịnh viện nữa.”
Mấy năm sau trong gia đình có chuyện xào xáo gì đó, và vì một lý do nào đó nên tế bào ung thư bộc phát trở lại. Kỳ này bà rất yếu, đứa con bà làm ăn rất khá giả, nói với bác sĩ phải cứu sống má với bất kỳ giá nào. Lúc bà có dấu hiệu gần như hấp hối, họ xúm lại gắng máy nhồi cơ tim, gắng máy trợ giúp bịnh nhân thở, làm đủ mọi chuyện y học có thể để cứu cho bà sống. Họ ra sức được một hồi thì các dấu hiệu như mạch tim đập, nhịp thở, huyết áp đều có vẻ bình thường trở lại.
Tối hôm đó khoảng 8 giờ, bà lại hấp hối thêm lần nữa. Lần này oan gia trái chủ của bà là ai? Chính là ông chồng bà, ông chồng nói với bác sĩ, bất luận làm thế nào cũng phải cứu cho bà sống tới 7 giờ sáng ngày hôm sau.
Tại sao ông chồng không muốn cho bà ra đi ngay hôm đó mà phải đợi tới hôm sau. Ông chồng này nói vì bà ăn chay niệm Phật nên muốn cho bà ra đi hôm mồng một mới tốt. Sau khi ông chồng yêu cầu như vậy, các bác sĩ lại gắn máy để cứu cho bà ‘sống lại’ thêm lần nữa. Nhưng gắn máy vô chẳng làm gì được khác hơn là hành hạ thân xác của bà.
Tới lúc bà ra đi thật là tội nghiệp. Những bạn đồng tu của ba yêu cầu người nhà cho họ thăm viếng bà. Lúc bà mất bà bị máu chảy ra từ mắt, mũi, tai, miệng,… Thiệt là đáng tiếc.
Và tại sao bà này niệm Phật cũng khá lắm nhưng lại bị như vậy? Xin cám ơn chú thiệt nhiều.
Trả lời:
Câu chuyện kể này thật là quá thương tâm! Mọi người nên đọc qua. Đây là một bài học đích đáng!
Thông thường con người không tin Phật pháp, hoặc là có tin mà hiểu không thấu đáo về pháp Phật, vô tình hay cố ý họ dễ dàng tạo ra những cảnh thương tâm này. Sự thương tâm không phải chỉ ở những điều thấy trước mắt, mà chính là người ra đi bị đọa lạc đau khổ!
Câu chuyện kể trên đã phạm phải mấy vấn đề cấm kỵ khả nặng:
1. Đụng chạm thân xác:
Một người khi đã tắt hơi, mà bi vằn vọt, đụng chạm, hành hạ đến thân xác là một đại tai họa cho họ. Trong pháp hộ niệm cho người lâm chung, chư Tổ đưa cái lỗi lầm này lên hàng đầu. Nghĩa là cấm tuyệt đối mọi hành động đụng chạm vào thân thể của người vừa mới chết.
Khi tắt hơi xong, phải để yên thân xác, không được đụng chạm vào ít ra cho tới sau 8 giờ. Trong thời gian 8 giờ đồng hồ mà đụng chạm vào xác thân, người chết rất dễ bị đọa vào nhũng cảnh giới tồi tệ nhất trong ba đường ác.
Tại sao vậy? Khoảng thời gian này là thời gian thần thức đang tìm cách xuất ra khỏi xác thân. Tinh thần bất an, thân xác đau buốt. Nếu bị đụng chạm người chết sẽ bị đau đớn không chịu nổi, dễ sanh tâm sân nộ, giận dữ. Ra đi trong cơn giận dữ dễ chui vào địa ngục.
Người thế gian, thường nghĩ rằng, một người đến lúc tắt hơi xong là hết, thân xác đó không còn cảm giác gì nữa. Những người trong nghề giải phẩu, họ đã quen với cảnh mổ xẻ xác người, xác vật, họ thấy tất cả chúng sanh lúc sống thì cử động, suy nghĩ… khi tắt thở rồi thì chỉ là thứ xác thịt vô tri. Thật là một điều sai lầm!
Những người hiểu rõ Phật pháp mới biết điều này. Người thế gian, vì không hiểu Phật pháp, vô tình đã làm nhiều việc tai hại cho người ra đi đến thảm thương! Câu chuyện này, những điều tai hại hầu như đã phạm hết.
Đụng chạm vào thân xác người chết quá sớm chẳng khác gì như một sự tra tấn người chết bằng cực hình!
Trong Phật pháp, Phật dạy, vạn loài chúng sanh đều có linh tri. Linh tri này không bao giờ chết. Nói cho dễ hiểu hơn, ngoài cái xác thịt ra, còn có thần thức đang điều khiển cái xác thịt đó. Thần thức này không bao giờ chết. Nói rõ hơn, cái xác thân thì có sanh già bệnh chết, còn cái linh hồn thì không sanh không tử, chỉ có mê và ngộ mà thôi. Mê thì rối bù, khổ nạn. Ngộ thì an vui, giải thoát.
Xin nhắc lại, khi tắt hơi xong, vì mê muội, tham chấp, thông thường thần thức vẫn cứ cố bám vào cái xác, không ra được. Thần thức chưa ra khỏi thì giống như họ vẫn còn tiếp tục sống, và vẫn còn có cảm giác nhiều giờ sau đó. Thời gian này, nếu bị đụng chạm vào sẽ gây đau đớn đến rợn người. Nếu sơ ý, cứ tiếp tục đụng chạm dễ làm chọ họ nổi tâm sân nộ. Một cơn sân nộ nổi lên, thần thức nương theo lực đó mà xuất ra. Sân giận là nhân chủng của điạ ngục. Một niệm sân giận cuối cùng này sẽ xác định tương lai của họ trong cảnh giới tối tăm nhất – Địa ngục.
Chính vì vậy, xin đừng nên tắm rửa, lau mình, đừng nên thay áo thay quần, đừng thoa son đánh phấn, đừng nên ôm ấp xoa nắn, đừng chích thuốc uốp thân, đừng rút kim sửa thân, v.v…. ít ra trong 8 tiếng đồng hồ. Nếu để yên đến 12 giờ thì tốt hơn, an toàn hơn. Thời gian này rất cần niệm Phật hộ niệm. Nếu mọi người thành tâm hộ niệm, khai thị hướng dẫn, thì có thể giải quyết tất cả.
Điều cấm kỵ khác là khóc than, kể lể, âu sầu… Câu chuyện không kể ra, nhưng chắc chắn phải bị phạm đến. Đây là những điều tối kỵ. Nói chung, rất nhiều điều tối kỵ đã xảy ra, đã phá hỏng con đường vãng sanh của bà cụ.
2. Cưỡng chế người sắp chết:
Lâm vào điều cấm kỵ thứ hai. Những người trước giờ phút lìa bỏ cõi trần, thường nếu không bị bệnh khổ thì cũng bị xáo trộn rất lớn về mặt tâm lý. Trong tình huống này mà con cháu còn bướng bỉnh, bất hiếu, ngang ngạnh, cưỡng bức, không vâng lời, không chịu làm theo ý muốn của người bệnh… sẽ tạo sự bức xúc rất lớn cho họ.
Trong pháp hộ niệm cho người lâm chung, nhất định chúng ta không được làm bất cứ điều gì trái ý người bệnh. Nếu phạm phải điều cấm kỵ này làm cho người ra đi tức bực, sận giận, buồn khổ… Đây cũng là cái duyên chính dẫn tới những cảnh giới vô cùng xấu.
Không được làm trái ý người sắp chết. Giả như, đang niệm Phật hộ niệm mà người bệnh không muốn niệm Phật nữa, người hộ niệm cũng phải tạm ngưng niệm Phật để vui lòng họ trước, rồi sau đó mới tìm cách hóa giải sau.
Trong câu chuyện này, bà cụ biết đạo, biết niệm Phật, quyết lòng muốn vãng sanh. Thật là đáng kính phục. Nếu người nhà biết chút đạo lý, hỗ trợ theo nguyện vọng của cụ thì quý hóa biết chừng nào, cơ hội này họ sẽ trả được đại hiếu, đại nghĩa, đại từ, cứu giúp cụ thành tựu đạo giải thoát.
Đáng tiếc, vì người thân quá mê muội đã xoay chuyển đại thuận lợi thành đại thiệt hại! Thật tội lỗi cho người thân. Thật tội nghiệp cho cụ!
Có tình cảm, nhưng không rõ lý, nên con người thường làm chuyện sai lầm! Họ thương người thân, mà vô tình lại bỏ người thân để đi thương cái xác chết. Họ đã tưởng lầm người thân là cái xác chết! Nhưng thực ra, cái xác thịt đó chỉ là thứ vật chất mà chính người thân của họ nhận lấy để dùng trong khoảng thời gian qua, đến nay cái thân xác đó nó đã hư, người thân của họ đang tìm cách bỏ cái thân để tìm cái thân khác. Cũng giống như một chiếc xe hư, cha mẹ mình đang tìm cách liệng chiếc xe hư để tìm mua chiếc xe mới. Còn con cái, người thân thì dại khờ, không hiểu ý, cứ lo kéo chiếc xe hư vào nhà, mà lại liệng cha mẹ mình ra đường vậy. Thật đáng tiếc!
Tôi có nghe một câu chuyện tương tự, có thật, đã xảy ra năm 2004 như vầy. Một bà cụ tu theo một đạo Tiên nào đó, bị bệnh không còn cách chữa nữa. Bà tha thiết yêu cầu con cái cho bà xuất viện về nhà để đọc kinh gì đó cho bà ra đi. Nhưng con cái không chịu vâng lời. Bà đòi về nhiều lần, nhưng con cái vẫn bắt bà nằm trong bệnh viện cho bác sĩ điều trị. Bà giận quá đến nỗi hộc máu mà chết. Chết xong mà máu cứ tiếp tục hộc ra đến cả nửa thau như vậy. Thật quá khủng khiếp!
“Từ bi đa họa hại, phương tiện xuất hạ lưu!”. Có tình cảm (Từ Bi) mà thiếu trí huệ có thể tạo ra đại họa. Có tiền bạc (Phương Tiện) mà không hiểu đạo thì dễ làm nên những chuyện đại nghịch, bất hiếu, hạ lưu, tồi tệ! Câu chuyện diễn tả khá đầy đủ ngạn ngữ này.
Những oán nạn này xảy ra nhiều lắm, quá thảm thương! Hôm nay, đạo hữu đã cho thêm một chứng minh nữa. Quá kinh khủng! Quá tội nghiệp! Quá tai hại! Quá đau lòng!…
Tai họa này đều do chính người thân của bà cụ tạo ra cho bà. Thật là một bài học đáng giá.
Cưỡng bức người sắp chết là điều tối kỵ, là mối đại họa cho người chết. Mong chư vị lưu ý, nhất định chớ phạm đến lỗi này.
Cho nên, người niệm Phật cầu vãng sanh cần phải nghiên cứu tường tận phương pháp hộ niệm. Đừng bao giờ tự nghĩ rằng công phu tu tập đã đủ, mình sẽ đạt đến cảnh giới “Nhất tâm bất loạn”, tự tại vãng sanh.
Nghiệp chướng của chúng ta lớn lắm. Oan gia trái chủ cũng khá nặng. Tất cả oán nạn này đang thừa cơ duyên gây chướng ngại.
Vậy thì, tự lực tu hành là điều cần phải chú ý thực hành. Tín-Nguyện-Hạnh niệm Phật phải kiên cố không thối chuyển, là điều chắc chắn không thể lơ là. Bên cạnh, những tha lực, hoàn cảnh, sự hỗ trợ của người thân, của đồng tu cũng phải chú tâm phát triển tốt. Nghĩa là, khuyên giải con cháu đồng thuận, làm tờ di chúc, kêu gọi đồng tu hộ niệm, tập buông xả tối đa… Càng thuận lợi càng an tâm.
Tóm lại, nếu nhiều người biết về phương pháp hộ niệm thì nạn tai này sẽ giảm thiểu.
Diệu Âm Minh Trị Úc Châu