Nhớ ơn người lái đò thầm lặng
Trong không khí trang nghiêm của ngày Nhà giáo Việt Nam 20/11, tôi xin gửi lòng tri ân sâu sắc đến những người thầy – những “người lái đò” thầm lặng trên dòng sông tri thức.
Từ góc nhìn của một Phật tử, tôi thấy vai trò của người thầy không chỉ là truyền đạt kiến thức mà còn gieo mầm đạo đức và dẫn dắt chúng ta vượt qua những dòng nước dữ của cuộc đời.
Người thầy trong đời tôi như một Bồ-tát giữa đời thường. Thầy lặng lẽ dìu dắt từng thế hệ học trò, không mong cầu báo đáp, chỉ mong những hạt giống tri thức và tình thương mà thầy gieo cấy sẽ nảy mầm nơi tâm thức mỗi người. Tôi nhớ mãi những lời dạy đơn giản mà sâu sắc của thầy: “Cuộc sống là bài học lớn, chỉ cần ta luôn sống thiện lành và không ngừng học hỏi, mọi khó khăn sẽ trở thành bài học quý báu.”
Giống như người lái đò trên dòng sông, thầy âm thầm cầm lái, đưa từng chuyến đò qua bến bờ tri thức. Có những lần nước dâng sóng dữ, nhưng thầy vẫn bền bỉ chèo lái, giữ vững niềm tin rằng phía bên kia sông là những bờ bến mới, nơi học trò sẽ trưởng thành và viết tiếp ước mơ của chính mình.
Lời Phật dạy rằng lòng tri ân là hạnh lành cao quý. Mỗi khi nhớ về thầy, tôi không chỉ thấy hình bóng một người truyền kiến thức mà còn cảm nhận được sự bao dung và tình yêu thương. Thầy dạy tôi biết lắng nghe, biết nhìn sâu vào bản chất của mọi việc, và biết “dừng lại” để quay về với chính mình.
Ngày hôm nay, tôi cúi đầu đảnh lễ và gửi lòng biết ơn sâu sắc đến những người thầy thầm lặng. Dẫu dòng đời trôi qua, dẫu mái tóc thầy đã bạc màu, lòng tri ân của tôi vẫn vẹn nguyên như thuở ban đầu. Nguyện xin ánh sáng từ bi của Đức Phật luôn soi đường, để mỗi người thầy đều có sức khỏe, bình an, và mãi là ngọn đèn sáng giữa đời thường.
Nam Mô A Di Đà Phật!
Ngọc Ánh