Bình yên là những điều rất nhỏ nhoi được góp nhặt từ cuộc sống. Bình yên rất đắt đỏ nhưng không ai bán mà mua, chẳng ai cho mà lấy, nào ai thừa mà xin.

Bình yên là khi tôi đi học xa bị ốm, thân thể rã rời, tôi trở về ngôi nhà có mẹ. Tiếng mẹ hớt hải, lo lắng từ phía cổng, mẹ chạy nhanh vào nhà, sờ vào cái trán đang nóng hổi của tôi. Giây phút đó, giây phút mẹ đặt bàn tay ấm áp vào trán tôi, đó là cả một bầu trời bình yên; tôi nằm trên chiếc gối êm thấy lòng bình yên quá!

Một thoáng bình yên - Ảnh 1.

Một thoáng bình yên (Ảnh minh họa từ Internet)

Những ngày tháng học xa nhà, xa những điều thân thương nơi làng quê yêu dấu. Bước chân trên con đường lạ lẫm nơi thành thị ngập tràn ánh đèn, tôi rất thèm được về nhà. Đôi khi, tôi khát thèm trở về chỉ để ngắm những thứ thân thuộc như nhành cây, ngọn cỏ. Ngắm cả cái chạng ba nhánh nơi gốc ổi, tôi từng trèo lên đó làm chiếc ghế ngồi. Chúng cũng biết lớn lên, vươn mình theo thời gian. Chỉ thế thôi cũng đủ vừa vặn cho một bình yên!

Thời gian cũng bỏ quên tôi mà đếm tuổi lớn lên. Tôi theo chồng về làm dâu rồi sinh con, làm mẹ. Tôi biết trọng trách của mình giờ đây là mái nhà cho các con neo đậu bình yên. Nhưng cũng nhiều lúc mệt mỏi vì toan tính cuộc đời. Có nhiều lúc tôi chợt ngẫm rồi hiểu ra, có lẽ tôi đã đủ lớn để mong bé lại, đủ lớn để biết có nhiều yêu thương đã trôi đi, giờ đây nhắc lại bỗng trở thành kỷ niệm.

Ừ nhỉ! Hạnh phúc là khoảnh khắc chứ không phải là cuộc đời hạnh phúc. Bình yên cũng là khoảnh khắc chứ không có cuộc đời bình yên. Vậy phải đi qua bao tủi hờn, trong đục, nông sâu để đổi lấy xâu chuỗi bình yên đeo vào bến bờ hạnh phúc? Tôi không trả lời câu hỏi này cho bản thân mình. Chỉ biết rằng khoảnh khắc được mẹ quan tâm, được bà lo lắng cho tôi ngày ấy, tôi không bao giờ quên bởi lòng tôi đã chạm khắc một sự an lành rất lắng và rất sâu.

Rốt cuộc để sống được ở đời, tôi chẳng cần điều gì xa xôi. Tôi chỉ cần bình yên! Bình yên, tôi gửi một nét cười theo gió, bình yên một thoáng cho tim mềm!

Nguyễn Thanh Nga