Mỗi chúng ta đến trần gian như là những người lữ khách, đến rồi sẽ đi
Chỉ có buông xuống hết những lo lắng não phiền thì ta mới có thể rong chơi một cách vô tư, thoải mái ở quán trọ trần gian này. Chỉ như thế ta mới có thể trở thành người lữ khách hạnh phúc.
Chỉ cần trọn vẹn nhận biết hình hài của ta, lắng nghe cơ thể của ta thông qua những thông điệp mà cơ thể luôn gởi đến ta. Ta sẽ nhận ra rất nhiều bài học quan trọng trong cuộc đời.
Ta nhận ra rằng cơ thể ta tuy nói là của ta, nhưng luôn có sự vận hành riêng của chính nó mà ta không thể can thiệp vào được, điều ta có thể làm là chấp nhận và hài hoà với cơ thể.
Trái gió chở trời cơ thể ta đau nhức và ta nói “bạn cơ thể không được đau nữa” nhưng nó vẫn cứ đau đấy thôi.
Chúng ta đều là khách trọ trần gian
Rồi một lúc nào đó cơ thể ta sẽ đi đến chỗ hoại, hơi thở đi ra và không đi vào nữa thì lúc đó ta cũng đành phải nói lời chia tay dù ta và cơ thể của ta đã đồng hành cùng nhau suốt cả kiếp người.
Nhận ra những điều trên không phải để ta buồn hay sợ hãi mà là để ta thức tỉnh. Ta thức tỉnh điều gì?
Trọn vẹn nhận biết cơ thể, ta sẽ thức tỉnh về sự mong manh chóng vánh của kiếp người, và vì thế ta dễ dàng buông xuống những não phiền. Ta dễ dàng thứ tha cho bản thân và cho cuộc đời.
Chỉ có buông xuống hết những lo lắng não phiền thì ta mới có thể rong chơi một cách vô tư, thoải mái ở quán trọ trần gian này. Chỉ như thế ta mới có thể trở thành người lữ khách hạnh phúc.
Trần gian là quán trọ
Ta là người lữ khách
Tạm nương nơi hình hài
Rong chơi đây và đó
Sống giữa không và có
Trăm năm một thoáng qua
Rồi một ngày không xa
Hình hài mộng, buông bỏ
Hình hài là cát bụi
Cát bụi vốn vô thường
Mong manh như làn sương
Vừa thấy liền biến mất
Kiếp phù vân như sương
Như điện chớp, bóng nước
Chẳng gì nắm bắt được
Duy chỉ có yêu thương
Chỉ con người chân thật
Có đó từ xưa nay
Bây giờ vẫn ở đây
Bình an như vị Phật.
Pháp Nhật