Không nên ở trước mộ mà bất kính với vong linh
Cô Muổi có bà mẹ tên Sâm tự nhiên bỗng phát bịnh điên, bà rất nhỏ con nhưng mỗi khi bà ấy lên cơn điên thì sức mạnh không thể tưởng nổi, bà có thể nhấc bỗng chiếc tủ gỗ đựng chén bát rất nặng, chiếc xe ba gác của ông hàng xóm dựng sát hàng rào, bà Sâm cũng có thể nhấc bổng lên.
Hàng xóm đoán là bà Sâm đã bị vong nhập, nên có mời 1 số thầy cúng tới làm lễ cúng cho bà nhưng cũng không khỏi, thậm chí bà Sâm ngày càng bị bệnh nặng hơn.
Vào ngày hè bà Sâm thường la hét, nói lảm nhảm một mình và tự xé quần áo của mình, bỏ nhà đi lang thang, tóc tai rũ rượi, người thân phải trói bà lại trong nhà.
Hàng xóm khuyên nên đưa bà Sâm vào bệnh viện tâm thần của thành phố để chữa bệnh.
Cô Muổi cũng nghỉ việc, mang bà Sâm đến bệnh viện tâm thần của thành phố để khám. Bác sỹ kê đơn cho gia đình đi mua thuốc, nhưng gần hai năm rồi, bệnh của bà Sâm cũng không thuyên giảm. Gia đình cô Muổi rất sầu não, đau khổ. Ai chỉ cho cách gì thì họ cũng ráng thực hiện, hy vọng mẹ sẽ hết bệnh điên.
Rồi một người trong xóm chỉ cho cô Muổi là có một ông thầy chùa nay đã lớn tuổi, tên là Tịnh Thông, ở 1 ngôi chùa thôn quê, tại miền Nam, sư có thể chữa được những căn bệnh điên, thần kinh, vong nhập, quỷ dựa…
Cô Muổi xin nghỉ việc, thu xếp hành lí mang mẹ tới ngôi chùa này.
Sau một hành trình cam go, đường sá xa xôi thì hai mẹ con cô Muổi cũng tìm được tới chùa. Gặp được vị sư Tịnh Thông như người ta đã chỉ, sau khi nghe cô Muổi trình bày bệnh tình của mẹ cô thì sư Tịnh Thông trầm ngâm, sư nói sư không có bùa phép hoặc quyền năng gì cả, sư chỉ có thể hướng dẫn cho cô Muổi và gia đình đọc chú Lăng Nghiêm, kinh Pháp Hoa và các kinh khác hàng ngày, đọc sám hối và hồi hướng tên họ, tuổi, địa chỉ, quê quán của bà Sâm mà thôi. Cô Muổi đồng ý theo chỉ dẫn của sư, vì cô cũng không biết làm gì khác nữa.
Sư Tịnh Thông sắp xếp cho hai mẹ con của cô Muổi ở 1 căn phòng nhỏ trong chùa, phía sau vườn trúc.
Hàng ngày, sư Tịnh Thông và 1 chú đệ tử còn trẻ, hướng dẫn mẹ con cô Muổi lên chánh điện, cung kính thắp nhang trước bàn thờ tượng Địa Tạng bằng đá sa thạch rất đẹp và nhìn tượng rất hoan hỷ, sáng sớm mỗi ngày đều đọc chú Lăng Nghiêm, mỗi ngày đọc 1 phẩm kinh Pháp Hoa vào buổi sáng và chiều thì đọc Từ Bi Thủy Sám, cúi lạy các hồng danh của các Đức Phật, đọc kinh Vạn Phật, thêm một lượt đọc chú Lăng Nghiêm vào buổi chiều và một lượt trì chú này vào buổi tối nữa. Tức là 1 ngày sẽ đọc chú Lăng Nghiêm 3 lần.
Hầu như cô Muổi rất thành tâm làm theo hướng dẫn của sư, còn bà Sâm thì mặt đờ đẫn, vô hồn.
Ngày nào hai mẹ con cũng dùng cơm chay trong chùa.
Tới ngày thứ 9, tự nhiên bà Sâm khóc to vật vã, kể rằng: “Ta chính là bà Y, đã mất cách đây 7 năm, có ngôi mộ chôn gần con đường làng.
Hàng ngày, bà Sâm đi chợ ngang qua mộ, đều chỉ hình ảnh của ta trên mộ và chọc ghẹo với mấy bà trong xóm cùng đi chợ về là: “Bà này nhìn cũng đẹp mà chết uổng”.
Rồi thỉnh thoảng, bà Sâm mỏi chân trên đường đi chợ về, còn ngồi nghỉ trên mộ của ta nữa, mà thái độ không cung kính, có vẻ giỡn mặt, đôi khi ăn quà bánh vừa mua ở chợ về thì bà Sâm còn giục rác xung quanh mộ của ta. Nên ta ( bà Y) mới nhập vào bà Sâm làm cho bà phát bệnh điên.”
Sư Tịnh Thông ôn tồn, nhẹ nhàng nói với vong của bà Y rằng: “Thôi con cũng đừng giận và quở phạt bà Sâm nữa mà tội nghiệp bà ấy, còn con cũng bị mang thêm tội. Nay bà Sâm đã biết lỗi và thành tâm sám hối rồi, con cũng nhờ được nghe kinh Phật, thần chú của Phật nói, được học Phật mà siêu thoát, những kiếp sau lại làm đệ tử Phật”.
Sư Tịnh Thông vừa dứt lời thì bà Sâm ngã xuống sàn của chánh điện, một hồi bà Sâm tỉnh dậy thì than mệt rồi chắp tay lạy sư thầy và xin làm đệ tử của sư.
Hai mẹ con cô Muổi cảm ơn sư Tịnh Thông đã giúp gia đình họ vượt qua khổ nạn và hứa sẽ dâng cúng 1 tượng Phật cho ngôi chùa này, cùng các kinh sách mà chùa cần.
Hai mẹ con cô Muổi cũng phát tâm ăn chay trường và phát nguyện trì chú Lăng Nghiêm, đọc kinh Pháp Hoa, lạy hồng danh Phật mỗi ngày tại nhà, còn sư Tịnh Thông thì tặng 2 mẹ con Muổi 1 tượng Địa Tạng bằng gỗ bách xanh rất đẹp và bóng láng, cao khoảng 25 cm, để hàng ngày gia đình có thể bái lạy tôn tượng.
Từ đó cô Muổi về kể cho bà con trong xóm nghe và rủ họ siêng đọc kinh, trì thần chú, niệm Phật, đọc sám hối để thoát khổ.
Theo Chuyện Nhân Quả.