Kết cục bi thương, rùng rợn của gia đình ba đời làm đồ tể

Cái chết tang thương của đứa con cuối cùng khiến Tr. hoàn toàn suy sụp. Tr. suốt ngày ngập chìm trong rượu. Rượu vào là khóc, là chửi, là than. Cho đến một buổi sáng, không thấy tiếng khóc, tiếng chửi, tiếng kêu than của Tr., hàng xóm kề bên chạy sang nhòm qua cửa sổ.

Làng P.T có nhiều người hành nghề đồ tể. Nhưng nổi đình nổi đám nhất vẫn là gia đình anh Tr. có truyền thống 3 đời làm nghề sát sinh.

Ông nội Tr. vốn là người chuyên giết mổ gia súc, chế biến thức ăn cho binh lính Pháp tại các doanh trại thời Pháp thuộc. Thừa hưởng tài hoa của ông nội, bố Tr. nấu nướng rất ngon.

Quán lòng lợn tiết canh của ông trên con đê đầu làng lúc nào khách cũng đông nườm nượp. Quán không chỉ thu hút đám thực khách trong làng mà dân mê nhậu khắp vùng cũng “phải lòng” mê mẩn. Vì lòng lợn của quán ông vừa tươi, vừa giòn, vừa ngon, vừa ngọt.

Lợn vừa mổ xong, cỗ lòng nào ngon nhất là ông giữ lại cho quán. Xơi miếng lòng thơm nức ngâm trong bát nước dùng nhúng mấy cọng hành bốc hơi nghi ngút, thực khách vừa nhai vừa xuýt xoa mà ban tặng những mỹ từ: “Thiên hạ đệ nhất lòng lợn”.

Có nhà thơ nổi tiếng ở Hà Nội, một lần ghé quán ăn, hùng hồn tuyên bố:

“Tôi đã ăn lòng lợn khắp Bắc chí Nam nhưng chưa bao giờ, ở đâu, lại có lòng lợn ngon như ở đây. Phàm đã ăn lòng lợn ở đây thì không thể ăn ở đâu khác được nữa”.

Từ bấy, cứ chủ nhật hàng tuần, ông thi sĩ sành ăn ấy lại phóng xe máy từ Hà Nội vào thưởng thức “Thiên hạ đệ nhất lòng lợn”

Nổi tiếng thế nhưng phải đến đời Tr., cơ nghiệp của gia đình ấy mới thực sự phất. 6 tuổi đầu, Tr. đã được bố tẩm bổ mỗi sáng một bát tiết tươi và quả mật lợn nóng hổi.

Khi con dao bầu sáng lóa vừa chọc vào yết hầu con lợn, máu xối ra như thác, bố Tr. vội hứng đầy bát con, ngửa cổ uống ực một hơi cạn. Bát thứ hai, ông dành cho Tr.

Quả mật vừa bứng khỏi bụng con lợn còn bốc hơi, ông ngửa cổ, phùng mang trợn mặt nuốt. Ông cười khà bảo:

– Thiên hạ ngu lắm! Chỉ biết đến mật gấu, mật hùm, mật rắn mà không biết chi đến mật lợn.

Ảnh minh họa.

Ảnh minh họa.

Trong các bài thuốc cổ phương trị viêm xoang, viêm mũi, hiếm có loại mật nào sánh bằng mật lợn. Nó có vị đắng, mùi tanh, tính lạnh, có tác dụng giảm đau, tiêu sưng, sát khuẩn, thông đại tiện, kích thích tiêu hóa và bài tiết mật, chống viêm, kháng khuẩn, bổ tỳ vị rất tốt.

Theo Y học cổ truyền, tỳ vị thuộc hành “Thổ”, có chức năng hấp thu, vận chuyển chất dinh dưỡng để nuôi các bộ phận khác trong cơ thể. Tập trung “ôn bổ tỳ vị” chính là giúp giải quyết nguyên nhân sâu xa của mọi loại bệnh tật.

Chính vì sùng bái công năng của mật lợn nên ngày nào, ông cũng ép thằng con giai mới 6 tuổi đầu nuốt một quả. Và lần nào, Tr. cũng khóc ngất vì nghẹn và đắng. Sau, dùng riết thành quen. Tr. nghiện nuốt mật sống từ lúc nào không hay.

Không biết có phải nhờ công dụng của cả núi mật lợn khổng lồ ấy không mà Tr. lớn nhanh như thổi, khỏe như trâu. 17 tuổi, Tr. đã cao 1,8 mét, cơ bắp cuồn cuộn. Từ bé đến lớn chẳng bao giờ hắt hơi, sổ mũi, ốm đau gọi là. Và nghiễm nhiên, Tr. trở thành người kế thừa nghiệp đồ tể gia truyền.

Kỹ năng giết mổ lợn của Tr. đạt đến trình độ thượng thừa. Các tay đồ tể khác, khi giết mổ lợn, thường cần 2-3 người hỗ trợ giữ chân trước, chân sau. Riêng Tr., dù lợn to, nặng đến mấy, cũng chỉ làm một mình.

Tay lăm lăm chiếc chày gỗ lim đen bóng dài một thước trao truyền từ đời ông nội, áo xắn quá khuỷu, cơ bắp cuồn cuộn rắn đanh như lực sĩ, chân đi ủng cao đến gần đầu gối, Tr. rón rén bước gần đến con lợn đang lùi dần vào góc chuồng.

“Đốp”….

Nhanh như chớp. Một nhát chày ngang gáy. Con lợn quay lơ, không kịp kêu một tiếng.

“Đốp”…

Con thứ hai đổ gục… Cứ thế, chỉ trong vài tích tắc, cả đàn lợn nằm lăn quay. Tr. khom mình, túm hai chân sau lôi xềnh xệch con lợn lên bệ xi măng lạnh ngắt.

“Phập”….

Con dao bầu sáng loáng đâm một nhát trúng yết hầu. Máu tuôn xối xả xuống cái chậu nhôm to. Không giãy đành đạch. Không một tiếng kêu eng éc.

Chọc tiết xong, Tr. liếc con dao bầu vào hòn đá mài to tổ chảng bên cạnh cho sắc lẹm, rồi cạo lông sồn sột, chẳng cần đến chảo nước nóng để nhúng lợn.

Bì lợn trắng bệch nhưng chân lông vẫn còn nguyên.

– Chẳng sao. Bây giờ mấy ai còn ăn bì lợn…

Tr. giải thích. Nhẹ nhàng, nhàn nhã, thong dong, im ắng. Thế mà đến 5h sáng, mấy con lợn đã làm xong. Thịt đã ra thịt, xương đã ra xương để các lái buôn chở đi.

19 tuổi, Tr. đã đòi cưới vợ. Vợ Tr., tên H., 18 tuổi, đảm đang, tháo vát, con ông chủ tiệm thịt chó nổi tiếng làng bên.

Lấy H., Tr. như hổ mọc thêm cánh. Kinh doanh càng phát đạt. Các quầy đại lý bán thịt mở rộng ra tận Hà Nội. Mỗi ngày thịt 5-6 con. Dịp áp Tết, mỗi ngày thịt cả chục con. Tr. kiếm tiền như nước.

Năm 2000, vợ chồng Tr. xây cất ngôi biệt thự 3 tầng lộng lẫy với lối kiến trúc nửa Tây nửa Tàu vênh vênh vươn khỏi lũy tre làng. Ở trên nóc tòa biệt thự, Tr. đắp hình 4 con chim đại bàng bằng xi măng vẽ màu sắc sặc sỡ đang giang rộng đôi cánh.

Đáng sợ thay quả báo sát sanh

Ảnh minh họa.

Ảnh minh họa.

Tr. bảo:

– Bốn thằng con giai tôi đó. Tôi muốn sau này chúng nó phải có sức mạnh, phải thành công, phải có danh với đời như vị chúa tể bầu trời kia chứ cứ như tôi, sống ở vùng ao tù nước đọng này, dẫu có là đại gia, cũng chỉ là đại gia xứ mù.

Với một làng thuần nông như P.T, ngôi biệt thự đó hoành tráng, rực rỡ, xa xỉ như cung vua, phủ chúa. Ai đi qua cũng phải dừng chân ngắm nghía, trầm trồ. Có điều, trầm trồ với vẻ lạ mắt của ngôi biệt thự hoành tráng thế thôi chứ nói về gia đình Tr., người dân P.T vốn nổi tiếng về truyền thống hiếu học, trọng chữ nghĩa, nhiều người thành danh trong xã hội, vẫn có gì đó khinh miệt:

– Ôi dào! Dân đồ tể ý mà. Nhiều tiền thật đấy nhưng thất học thì cũng chẳng vẻ vang gì…

Các bậc cao niên trong làng thì ngồi uống trà với nhau rủ rỉ:

– Cái nghề sát sinh là bạc phúc lắm! Tôi cứ ngấm ngầm theo dõi suốt mấy chục năm nay, ở cái làng này, phần lớn những gia đình làm nghề đồ tể đều có hậu vận không tốt, gặp họa đến nhiều đời sau.

“Như vợ chồng ông L. mổ lợn ở đầu thôn. Hai vợ chồng ở với nhau suốt mấy chục năm mà không có nổi mụn con. Về già, cả hai vợ chồng đều bị tai biến nằm liệt giường liệt chiếu, thối da thối thịt. Đến lúc chết, chính quyền xã phải đứng ra lo tổ chức ma chay”.

“Rồi anh Ch., chủ cửa hàng thịt chó gần chùa làng. 39 tuổi đã mắc bệnh ung thư gan. Bụng trương to như cái trống. Nằm kêu rên ư ử suốt ngày đêm. Đau đớn vật vã đến tận lúc chết”.

Mà nói đâu xa, ông nội tay Tr. kia, sáng sớm tinh mơ ngồi đun chảo nước sôi làm lợn. Chả biết trúng phong hay ngủ gật, ngã vật xuống đất, đầu vùi vào chảo lửa. Đến lúc vợ con phát hiện, nhấc dậy thì cả cái mặt bị lột da, trắng bệnh như thủ lợn vừa cạo lông. Cả nhà chết khiếp…

Ông bố Tr., khi đó mới ngoài 50 tuổi. Buổi trưa, ra đình làng uống nước với cụ thủ từ. Vừa rít điếu thuốc lào, ông kêu tức ngực, khó chịu trong người. Ông lững thững đi về nhà nằm nghỉ. Lát sau, đã nghe tiếng kêu cứu thất thanh của bà vợ:

– Ối làng nước ơi! Ông nhà tôi bị làm sao thế này…

Hàng xóm chạy đến, thấy ông nằm bất động trên giường, lay không cựa, gọi chẳng thưa. Khi bác sĩ đến kiểm tra mạch, đo huyết áp, bỗng dưng toàn thân ông co giật đùng đùng, rồi hộc ra một đống máu. Ông chết một lúc rồi mà dòng máu tươi vẫn rỉ ra từ miệng. Nhìn cảnh ấy, ai cũng hãi. Cho nên, mọi thứ trên đời đều rất vô thường và đều có nhân, có quả. Sung túc như vợ chồng tay Tr. đấy nhưng chẳng biết hiểm họa ập đến lúc nào đâu…

Những lời bình phẩm ấy nhiều lần đến tai vợ chồng Tr. Tr. cười khẩy:

– Mẹ sư chúng nó! Nghèo, lười, không chịu lao động nên rỗi hơi ngồi săm soi, bàn tán chuyện nhà ông. Cứ ngồi đấy mà hóng chờ xem ngày bố mày chết. Có mà trăm tuổi bố mày mới chịu chết cho nhé!.

49 tuổi, người rừng rực cơ bắp, Tr. lao vào hết cuộc giăng gió này đến vụ mây mưa nọ. Quay cuồng trong nhịp sống phóng đãng, Tr. không biết đến mệt, ngưng nghỉ. Nghe thấy ở đâu có gái đẹp là Tr. mò đến. Tán tỉnh chán chê rồi Tr. lại đá phốc…

Một lần, biết chồng xí xớn với cô chủ quán karaoke ngoài thị trấn, cô vợ tìm đến tận nơi. Móng vuốt chưa kịp cào cấu kẻ tình địch, thị đã bị ăn một cái tát nảy đom đóm mắt.

– Cút về ngay, mày muốn chết phải không? Đồ con lợn!.

Tr. rít lên qua kẽ răng…

Khổ thân cô vợ quê mùa, lủi thủi quay về, vừa đi vừa tấm tức khóc.Tr. tâm sự:

– Nghĩ thương hại, tháng tao cũng ở với nó một đôi lần. Gái già, người gầy đét, sung sướng quái gì…

Thở dài, cúi mặt, Tr. chậm rãi nói như một nhà hiền triết:

– Đời người ngắn lắm, phù du lắm! Tiền tài. Địa vị. Công danh… Phù du tất. Chỉ duy có đàn bà là cái khiến người ta đáng sống thôi…

Đam mê nhục dục, Tr. không tiếc tiền cho việc bồi bổ sức khỏe. Kết thân với mấy tay lái buôn ngựa ở Bắc Giang, Sơn La, nghe họ quảng cáo về công dụng của cao ngựa bạch, Tr. đâm mê, chuyển sang sưu tầm loại cao này.

Cứ chủ nhật cuối cùng của tháng, Tr. lại mua cả con về, giết mổ tại nhà. Thịt đem ra chợ bán. Xương nấu cao. Một phần để dùng. Một phần bán.

Một hôm, tay lái buôn từ Sơn La dắt xuống cho Tr. một con ngựa trắng. Mắt thau đồng, móng trắng, môi trắng hồng, không có đốm đen, buổi tối soi trước bóng đèn thì thấy hai mắt ngựa đỏ rực như than lửa. Bộ phận sinh dục, mũi, mõm có màu hồng đỏ, bốn chân có móng sừng, màu cước ánh bạc. Đây là giống ngựa rất quý hiếm. Tr. sướng rơn như bắt được vàng. Tay lái buôn dặn:

– Con này đang có chửa. Nếu bác sợ thì hãy chờ khi nó đẻ xong hãy thịt.

Ngót 30 năm làm nghề giết mổ, lại vốn vô thần, vô thánh, Tr. đâu biết sợ là gì. Buổi tối hôm đó, vợ Tr. đi xuống nhà dưới, cạnh chuồng nhốt ngựa. Nghé qua ô cửa sổ, bỗng chị hét toáng lên. Tr. hớt hải chạy xuống, quát lớn:

– Cái gì thế? Có sao không?.

Chị vợ mặt cắt không còn giọt máu, nói hổn hển qua hơi thở đứt quãng:

– Mình ơi! Tôi vừa nhìn xuống chuồng, thấy có người đàn bà đang nằm ôm con khóc. Rướn mắt nhìn kỹ lần nữa, tôi vẫn thấy họ. Người mẹ ấy nhìn tôi ánh mắt như van lơn. Trông tội nghiệp lắm. Sợ quá, tôi mới hét lên. Mình ơi! Tôi nghĩ đó là điềm xấu. Mình đừng giết con ngựa bạch ấy nhé.

Tr. ngửa cổ cười ha hả:

– Bà xem phim ma cho lắm vào rồi nhìn người tưởng ngựa nhìn ngựa tưởng người. Chưa biết chừng, có ngày, bà nhìn tôi lại tưởng là chó, cho một nhát dao thì toi đời. Thôi! Lên giường đi ngủ. Bà bị điên đến nơi rồi.

Tờ mờ sáng, mọi người đã tụ tập đông đủ sân nhà Tr. Dụng cụ giết mổ đã chuẩn bị xong. Chảo nước sôi reo ùng ục. Thằng K., con trai út của Tr. 16 tuổi, sức vóc lực lưỡng như bố, hăm hở vào chuồng dắt ngựa. Nó kéo mũi, rồi đánh, chửi, con ngựa vẫn nằm im, không chịu đứng lên.

Thấy vậy, Tr. và mấy người bạn huỳnh huỵch chạy vào. Vừa nhìn thấy Tr., con ngựa bỗng nhổm dậy, hai chân trước quỳ xuống như van xin. Từ trong đôi mắt màu thau đồng của nó, hai dòng nước mắt ứa ra.

Chứng kiến cảnh con ngựa ứa nước mắt, quỳ xuống van xin, cả vợ và bạn Tr. đều can ngăn anh đừng xuống tay nhưng Tr. bỏ ngoài tai, cho đó là chuyện nhảm nhí..

Anh Ch., bạn của Tr. thấy vậy liền khuyên Tr. không nên thịt, nhưng Tr. phủi tay, không tin vào chuyện nhảm nhí.

“Đốp”…

Cánh tay lực sĩ cuồn cuộn cơ bắp của Tr. vung chiếc vồ thép nhanh như một tia chớp giáng thẳng xuống đầu ngựa. Con ngựa ngã khuỵu xuống nền gạch.

Nhanh như cắt, Tr. rút con dao nhỏ xíu, cỡ hai đầu ngón tay, xiên một nhát thật ngọt ở cổ. Máu ồng ộc chảy ra, ngập 2 chiếc chậu lớn, tràn cả ra nền sân. Cảnh tượng vô cùng rùng rợn. Cũng vẫn con dao nhỏ đó, Tr. rạch một đường ở cổ. Cứ một tay kéo da, một tay lướt con dao nhỏ rất điệu nghệ, bộ da ngựa rất lớn tuột khỏi thân, lồ lộ một đống thịt.

Những đường dao thoăn thoắt như múa, từng tảng thịt được lóc ra. Đầu, chân, xương lần lượt được tách rời. Tính ra, mất 15 phút, con ngựa to tướng chỉ còn lại đống bầy nhầy lòng phèo nằm giữa sân, thịt xương đã thành đống riêng biệt. Tội nghiệp chú ngựa con chưa thành hình. Tr. sai vợ đem rửa sạch với nước gừng rồi cho vào chiếc bình ngâm rượu.

Buổi chiều hôm ấy, như thường lệ, vợ Tr. sai thằng con thứ chở xe máy đi đến các đại lý thu gom tiền. Tr. ở nhà mở tiệc linh đình. Rượu cao ngựa bạch, uống với thịt bắp ngựa bạch trần, vừa ngọt, vừa thơm, vừa bùi, rượu vào không biết bao nhiêu mà kể. Cạn bình rượu này lại lôi hũ rượu khác.

Quả báo dồn dập của anh chủ nhà hàng chuyên giết mổ tươi sống

Ảnh minh họa.

Ảnh minh họa.

Đúng lúc Tr. mặt đỏ phừng phừng như gà trọi, phùng mang trợn mắt, huơ chân múa tay quảng cáo về công năng huyền diệu của cao ngựa bạch.

Bỗng nghe tiếng ngoài ngõ lao xao.Tiếng ai đó gào to:

– Ông Tr. ra ngoài đường quốc lộ mà nhận xác vợ con về kìa.

Tr. vội vã buông bát, lao ra xe, phóng như điên. Ra đến đầu làng, giáp đường quốc lộ, đã thấy đám đông xúm đen xúm đỏ. Cố hết sức chen, lách, vừa vào đến bờ mương, Tr. đứng chết lặng. Dưới lòng mương, xác hai mẹ con nằm bẹp. Hai bánh trước xe ô tô tải đè ngang ngực. Máu mũi, máu mồm, máu tai chảy lênh láng. Giữa lòng xe, chiếc xe Lead nát vụn. Tr. kêu hộc lên một tiếng rồi đổ gục…

Sau này, người tài xế xe tải trình báo với công an huyện rằng:

– Đang lái xe với tốc độ 50km/h, đột nhiên, anh nhìn thấy con ngựa trắng cao lớn đứng ngay đầu xe. Anh hốt hoảng đánh vô lăng sang trái, đúng lúc chiếc xe Lead chở vợ con Tr. vừa tới.

Xe lao đầu xuống mương. Lái xe may mắn thoát chết. Run run mở cửa xe bước xuống, tài xế rợn người khi nhìn thấy xác hai người bị bánh trước của xe ô tô đè lên. Hắn vội vã bỏ chạy.

Vụ tai nạn giao thông rùng rợn với cái chết thương tâm của hai vợ con Tr. xảy ra vào cuối tháng 9 thì đến đầu tháng 11, người con trai cả của Tr. sinh năm 1974 tự dưng lăn đùng ra chết.

Cậu này không làm nghề mổ. Được ăn học tử tế, làm giám đốc một doanh nghiệp ở Quảng Ninh. Đang tuổi sung sức làm ăn, người vâm váp, khỏe mạnh, không bệnh tật gì. Thế mà một đêm, đang ngồi xem ti vi, anh đột nhiên kêu mệt, đau đầu nên vào buồng ngủ. Nửa đêm, anh lên cơn co giật. Máu mũi, máu mồm ộc ra. Gia đình vội vàng đưa đến bệnh viện nhưng anh đã chết trên đường đi cấp cứu.

Cái chết của cậu giai cả khiến Tr. hoang mang. Tr. Đi xem bói. Thầy phán rằng gia đình bị một oan hồn báo oán. Tr. kể lại việc giết con ngựa bạch mang thai nọ cho thầy nghe. Thầy phán rằng:

– Đó là do linh hồn con ngựa báo oán, cả gia đình Tr. bị oan hồn con ngựa bạch mang thai ám, vì Tr. giết nó nên cả gia đình phải đền mạng…

Từ hôm đó, Tr. bắt đầu sì sụp cúng bái. Sắm đủ lễ lạt, rước các thầy chùa về lập đàn giải nghiệp oán, cầu siêu cho linh hồn con ngựa, tốn kém hàng trăm triệu đồng.

Mọi thứ tạm yên được một thời gian. Ăn Tết xong, người con trai thứ 3 của Tr. đột nhiên lăn đùng ra ốm. Cậu này đô con như lực sĩ, mổ lợn nhanh thoăn thoắt, tương lai kế thừa ngôi vị đồ tể của Tr.

Đêm cậu kêu mất ngủ. Ngày chán ăn. Người cứ mệt rũ ra. Thỉnh thoảng, chợp mắt được một tý thì toàn nằm mơ thấy ác mộng ngựa đá, chó cắn, xe đâm, la hét ầm ĩ. Gia đình đưa đi khắp các bệnh viện Tây y,Đông y điều trị nhưng các bác sĩ chẳng phát hiện ra bệnh gì. Người càng gầy yếu. Mùa hè năm đó, cậu trút hơi thở cuối cùng. Cái chết của cậu khiến Tr. sợ hãi. Tr. bắt đầu nghĩ đến những lời đồn thổi của dân làng về hậu vận của mình, bắt đầu tin vào luật nhân quả…

Chỉ trong vòng chưa đầy một năm, gia đình Tr. mất 4 mạng người, vợ và ba thằng con giai.

Bây giờ, chỉ còn mỗi thằng con giai út, 17 tuổi, đang học lớp 11 trường huyện. Tạm gác lại chuyện mổ xẻ, giết thịt, Tr. chăm sóc con từng bước. Đích thân ngày hai buổi đưa đón con đi học. Về nhà, Tr. giữ rịt nó ở nhà. Không bóng đá, không đi bơi.

Thế rồi, buổi trưa nọ, trong lúc Tr. ngủ say, cậu út lẻn ra ngoài, đi bơi cùng đám bạn. Trước cửa đình làng có hồ ba mẫu rất rộng, nước trong. Mùa hè, đám thanh niên và trẻ con trong làng ra hồ bơi ì ùm suốt ngày. Cậu con út của Tr. bơi rất giỏi. Vậy mà hôm ấy, chẳng hiểu sao, nó lại bị chết đuối. Mãi chiều muộn mới vớt được xác nó lên bờ.

Vừa nhìn thấy xác con bụng trương phềnh, da trắng bợt như con lợn vừa cạo lông, Tr. hộc lên một tiếng:

– Ối con ơi!.

Đột nhiên, máu đen từ mũi, từ miệng xác con ộc ra như tháo cống. Ai chứng kiến cảnh đó cũng phải khiếp đảm.

Cái chết tang thương của đứa con cuối cùng khiến Tr. hoàn toàn suy sụp. Tr. suốt ngày ngập chìm trong rượu. Rượu vào là khóc, là chửi, là than. Cho đến một buổi sáng, không thấy tiếng khóc, tiếng chửi, tiếng kêu than của Tr., hàng xóm kề bên chạy sang nhòm qua cửa sổ.

Họ hốt hoảng khi nhìn thấy Tr. nằm sõng soài trên nền gạch, máu chảy lênh láng. Phá cửa vào, mọi người rùng mình khi nhìn thấy trên yết hầu Tr. một vết cắt ngọt, sâu, máu vẫn còn đang đùn ra. Tay phải Tr. vẫn nắm chặt con dao nhỏ, sắc nhọn bằng 2 ngón tay, con dao mà chủ nhật cuối tuần hàng tháng, Tr. vẫn dùng để xỉa thật ngọt vào yết hầu những con ngựa bạch…

Hoàng Anh Sướng