Hội luận: Lòng yêu thương (1)
Bắt đầu từ hôm nay ba chấm dứt “Đàm luận cha và con” trước đây (chủ yếu viết cho Thái – vị luật sư vắn số). Giờ thì chỉ còn lại 3 thôi, nhưng ba tin trong tương lại, gia đình luật sư vẫn tiếp tục phát triển khi mà cuộc sống ngổn ngang thiện ác, chính tà bất phân.
Chắc các con nghe nói nhiều về chứng trầm cảm. Căn bệnh mà toàn thế giới đang đương đầu, căn bệnh mà WHO cảnh báo từ nhiều năm trước rằng có đến 75% dân số thế giới mắc phải. Giờ số liệu chưa cập nhật nhưng ba tin nó tăng lên không ít bởi tình trạng bùng nổ thông tin, bởi tinh trạng đô thị hoá, tình trạng công nghiệp hoá vũ bão.
Ba vào đời nặng nghiệp duyên báo chí, văn chương, không hơn ai nhưng sống đúng với cái đạo mà văn chương nghệ thuật xem là tôn chỉ Chân, Thiện, Mỹ. Mọi người truyền lại con cháu kỹ năng chinh phục, kỹ năng lãnh đạo, kỹ năng làm giàu…Ba không có nhiều thứ như thế, mà từ lâu, cũng không khuyến khích động viên các con trong việc dung nạp nhiều kỹ năng để tồn tại, để thành đạt, để sống giàu sang…Ba chỉ truyền đạt lại mỗi kỹ năng thương yêu tất cả mọi người, kỹ năng làm người với đạo lý quí trọng, phụng dưỡng cha mẹ, ông bà.
Điều may mắn là các con ra đời khi ông bà nội vẫn còn để ba gián tiếp truyền đạy trực quan bài học đó. Trở lại câu chuyện về cảnh báo WHO về trầm cảm. Em các con, vị luật sư đã bỏ bao nhiêu công sức, vốn liếng dung nạp một khối lượng kiên thức để đủ sức làm vị luật sư tài năng, nhưng rồi lại rời bỏ cuộc đời vì chứng trầm cảm. Cho đến giờ nhân quả trong chi tộc vẫn chưa hết. Vẫn còn nặng nghiệp mà ba tự nguyện làm người “rà phá bom mìn”, cứ lặng lẽ làm những việc cần làm, nói những điều cần nói.
Khi nào ngược lại con thấy tất cả mọi người đều đáng yêu, đáng thương thì tâm con là “Bồ tát”, là thiện nghiệp. Tất cả điều con muốn mang đến cho mọi người phải từ lòng yêu thương ấy chứ không vì oán ghét hờn giận ai. Con có thể cho đi, có quyền cho đi, điều đó không ai cấm được con. Và con đã từng làm điều ấy với ba con, giờ con có thể bộc lộ điều ấy, chia sẻ điều ấy mà không sợ hãi ai cả…”
Các con biết không, ngay cả tình thương yêu cũng không dám bộc lộ đó chính là sự dồn nén, ức chế. Uẩn ức tính dục (libido-theo phân tâm học) vốn là nghiệp từ vô thỉ, cùng với ức chế làm bùng phát, tạo nên trầm cảm là cực kỳ nguy hiểm. Bức thư định gửi cho ông nội…được phát hiện đó là dấu hiệu “nhiễm bệnh” mà chúng ta cần tích cực ngăn ngừa, chữa trị. Điều này quan trọng hơn việc chữa những dấu hiệu “mãn tính” của những người đàn bà trong gia tộc. Trong gia tộc chúng ta, người bệnh như thế còn nhiều lắm nhưng tuỳ duyên thôi các con. Gia tộc rồi sẽ tốt lên. Những người bệnh rồi sẽ khỏi, sẽ giảm hoặc sẽ chết cùng với bệnh trạng. Tại sao ta vẫn thường dạy các con cháu “..thương cha, thương mẹ, thương anh, thương em, thương ông, thương bà, thương nội , thương ngoại…thương tất cả mọi người…”. Nhưng khi chúng sống đúng với cái đạo làm người, đúng với những điều ta dạy, chúng thương đúng cái người mà ta “ghét cay, ghét đắng” ta lại thấy khó chịu. Và con cháu ta lại phải cố giấu giếm cái tình cảm mà lẽ ra phải được nâng niu, phát triển, nhân rộng.