Giác ngộ nghĩa là gì?
Giác ngộ là sự tu chứng của người học Phật. Đây là cảnh giới người tu học phá được Vô Minh và chứng vào địa vị Bồ Tát, vĩnh viễn ra khỏi sanh tử luân hồi.
Đối với nhiều người trong thời đại hoài nghi này, thì trạng thái ấy có vẻ như một điều huyễn hoặc, mộng mị; Hoặc một sự thành tựu hoàn toàn vượt ngoài tâm chúng ta. Điều quan trọng nên nhớ là, đức Phật đã từng là một con người như bạn và tôi. Ngài chưa từng tuyên bố là thần thánh gì cả. Ngài chỉ biết ngài có Phật tánh, hạt giống của giác ngộ, và mọi người cũng đều có. Phật tánh nơi chúng ta cũng tốt như Phật tánh nơi bất cứ đức Phật nào. Đấy là tin lành mà đức Phật mang lại cho chúng ta từ khi ngài giác ngộ tại bồ đề tràng. Nơi mà nhiều người sau đã tìm thấy nguồn cảm hứng thiêng liêng.
Thông điệp của ngài đem lại cho ta một hy vọng tràn trề. Nhờ luyện tập, chúng ta cũng có thể đạt đến sự tỉnh thức. Nếu điều này không đúng, thì vô số người tư xưa cho đến ngày nay đã không giác ngộ.
Tương truyền khi Phật mới đạt giác ngộ, điều duy nhất ngài muốn làm là chỉ cho tất cả chúng ta tự tính của tâm; San sẻ cho ta những gì ngài đã trực ngộ. Nhưng ngài cũng thấy, với nỗi đau buồn và lòng bi mẫn bao la rằng: Thật khó mà làm cho chúng ta hiểu được. Vì mặc dù ta cũng có tự tánh của tâm như Phật, chúng ta không nhận ra nó được. Bởi vì nó bị gói kín, bao trùm trong những cái tâm thông thường phàm tục của ta.
Hãy tưởng tượng một cái bình trống. Khoảng không trong bình cũng giống hệt như khoảng không bên ngoài. Chỉ có những bức thành mong manh của cái bình đã ngăn cách không gian bên trong với bên ngoài.
Tâm Phật trong ta bị vây kín trong những bức thành của Phàm tâm. Nhưng khi ta giác ngộ, thì cũng giống như cái bình vỡ tan thành mảnh vụn. Khoảng không gian “bên trong” liền tan hòa ngay vào không gian “bên ngoài”. Cả hai trở thành một: Ngay lúc đó và tại chỗ đó, ta trực nhận được rằng chúng chưa từng bao giờ có sự ngăn cách hay sai khác; Chúng vẫn luôn luôn là một. Bởi thế, dù đời ta có thế nào đi nữa, Phật tánh của ta cũng luôn luôn ở đấy. Và nó luôn luôn toàn hảo. Ngay cả chư Phật với trí tuệ vô biên cũng không thể làm cho nó tốt hơn. Và chúng sinh với tất cả vô minh có vẻ bất tận, cũng không thể làm cho nó lấm lem.
Tuệ Tâm