Đường về nẻo thiền

Tôi từng nghĩ rằng cuộc đời mình sẽ mãi trôi đi trong chuỗi ngày bận rộn, bon chen với công việc, tiền tài và những toan tính. Nhưng rồi, một biến cố bất ngờ xảy đến, như tiếng chuông thức tỉnh giữa cơn mê.

Mẹ tôi mất đột ngột sau một cơn bạo bệnh. Mất mát quá lớn khiến tôi hụt hẫng. Ngày đưa mẹ về nơi an nghỉ, tôi đứng bên mộ, lòng trĩu nặng nỗi đau không lời. Trước kia, mẹ vẫn thường bảo tôi sống chậm lại, rằng cuộc đời ngắn ngủi lắm, đừng mãi cuốn vào vòng xoáy công việc. Nhưng tôi chẳng bao giờ lắng nghe.

Thời gian trôi qua, tôi cố vùi đầu vào công việc để quên đi nỗi đau. Nhưng một ngày nọ, khi đang dừng đèn đỏ giữa phố đông người, tiếng còi xe, khói bụi và những gương mặt vội vã khiến tôi cảm thấy trống rỗng vô cùng. Mọi thứ trở nên vô nghĩa. Tôi quyết định nghỉ phép, rời xa thành phố.

Tôi tìm về một ngôi chùa nhỏ trên ngọn đồi hẻo lánh, nơi tôi từng nghe mẹ kể. Ngôi chùa tĩnh lặng, bao quanh là rừng cây xanh mướt và dòng suối trong veo. Tôi đến vào buổi sáng sớm, khi tiếng chuông chùa vang lên như khẽ gõ vào lòng mình. Sư thầy, một vị sư già với nụ cười hiền từ, dẫn tôi vào khuôn viên chùa. Chỉ vài lời giản dị của thầy đã khiến tôi cảm thấy tâm an lạ thường.

Ảnh minh hoạ.
Ảnh minh hoạ.

Trong những ngày ở lại, tôi bắt đầu tập thiền dưới sự hướng dẫn của sư thầy. Ban đầu, tôi khó lòng giữ được sự yên tĩnh trong tâm hồn. Những suy nghĩ, lo toan cứ ào ạt kéo đến, khiến tôi như đang chiến đấu với chính mình. Nhưng rồi, từng chút một, tôi học cách buông bỏ, thả lỏng và lắng nghe hơi thở của mình.

Có một buổi sáng, khi tôi ngồi thiền bên bờ suối, tiếng nước chảy róc rách hòa cùng tiếng chim líu lo trên cành cây. Tôi chợt nhận ra sự sống không phải là một cuộc đua, mà là từng khoảnh khắc quý giá mà ta đang sống. Sự an yên không phải là cái gì xa vời, mà là khi ta biết trở về với chính mình, sống trọn vẹn trong hiện tại.

Những ngày đó, tôi dần thấm nhuần lời dạy của Đức Phật về vô thường. Tôi hiểu rằng mẹ đã ra đi, nhưng tình thương của mẹ vẫn còn đó, hiện hữu trong từng hơi thở, từng bước chân của tôi. Và tôi cũng dần học được cách buông bỏ những toan tính, âu lo. Cái chết không còn khiến tôi sợ hãi, vì tôi biết rằng mình đã bước trên con đường trở về với nội tâm bình yên.

Khi rời chùa để quay lại với cuộc sống thường nhật, tôi cảm thấy lòng mình nhẹ bẫng. Đường về nẻo thiền không phải là con đường nào xa lạ, mà chính là con đường trở về với bản thân, với sự tĩnh lặng và sự tỉnh thức trong mỗi ngày sống.

Cuộc đời vẫn còn những thử thách phía trước, nhưng tôi đã tìm thấy chiếc la bàn của mình, để mỗi bước chân đi đều nhẹ nhàng, thanh thản. Và tôi biết rằng, mẹ vẫn đang mỉm cười dõi theo tôi, trên con đường về nẻo thiền ấy.

Tuệ Tâm