Đời vô thường
Nếu cái chết có thể đến với ta bất cứ lúc nào, bất cứ đâu thì những người thân yêu ơi, hãy sống đầy bao dung, yêu thương để tận hưởng từng phút giây của cuộc đời này!
Khi đang chạy xe trên đường mà chứng kiến một vụ tai nạn, bạn sẽ thấy xây xẩm mặt mày, xót xa thương tiếc. Nếu nạn nhân là một đứa trẻ, nằm đó như một thiên thần đang ngủ thì trái tim ta như bị ai đó bóp nghẹt – đau đớn đến rã rời.
Lúc đó, bạn chợt thấy mình muốn chạy ngay về nhà, ôm các con vào lòng thật chặt, bao dung hết mọi sai trái, lỗi lầm của chúng. Không sao hết, chỉ cần các con bình an, chỉ cần chúng khoẻ mạnh, mọi thứ đều được chấp nhận.
Sáng sớm còn đang mơ màng sau giấc ngủ, mở điện thoại ra, bỗng nhận được tin một người quen vừa mới qua đời – còn rất trẻ, ở độ tuổi 40, 41 đầy hoài bão. Tuy không phải cố nhân, không là tri kỷ, chỉ đủ chân tình để khi đi qua dừng lại hỏi: “Anh/Em dạo này thế nào? Công việc ổn không?”, thấy mua chiếc xe mới nói vài câu chúc mừng, vậy mà vẫn thấy xót thương hụt hẫng.
Đã bao giờ bạn tự hỏi “Một đời là ngắn hay dài?”. Ai cũng vậy, “sống” luôn nhiều lo toan, đầy cảm xúc cùng những trăn trở chứ không chỉ đơn giản là “tồn tại”.
Đôi khi ta mệt mỏi, ấm ức thậm chí là bức xúc, ức chế tột độ khi bị một ai đó dùng thủ đoạn thô thiển xúc phạm và bị gây tổn thương sâu sắc, cảm giác hận thù như trào dâng mạnh mẽ với suy nghĩ chợt loé: “Giá như mình có thể nhấn nút delete – xoá bỏ họ khỏi dòng đời. Mãi mãi không phải đối diện với kẻ tồi tệ đó”.
Rồi ngẫu nhiên, kẻ đáng ghét đó bị tai nạn, dù chỉ là gãy tay, xây xát, thì ta lại mềm lòng: Thôi thì cứ sống khoẻ mạnh là hạnh phúc. Ai đúng ai sai, ai tốt ai xấu, ông trời đều nhìn thấy cả.
Một đời tưởng như dài nhưng đôi khi lại rất ngắn. Một đứa trẻ thật dễ thương, vẫn hay ríu rít chào hỏi mọi người bỗng dưng vắng hẳn trên đời vì sẩy chân ngã xuống ao. Một đứa bạn ngày ngày trò chuyện sẻ chia bỗng nhiên đi mãi không về vì bị chiếc xe mất lái đâm phải. Một ai đó thường nháy đèn chào trên đường bỗng ngừng thở vì cơn đau tim đột ngột…
Cuộc đời ơi, người thân yêu ơi, bè bạn ơi, vũ trụ ơi…. bao la là vậy mà hóa ra lại nhỏ bé vô cùng, tưởng như mênh mông rồi lại chỉ vẻn vẹn trong trái tim. Trong vòng tuần hoàn sống, với đồng hồ thiên văn, mỗi phút có 60 giây, mỗi giờ có 60 phút, mỗi tháng có 30 ngày, mỗi năm có 12 tháng. Con số có vẻ lớn, tính ra có vẻ nhiều nhưng thực tế thì là sự phù du, vô thường.
Dấu chấm của một ngày là màn đêm, dấu chấm của dòng sông là biển cả, dấu chấm của cuộc đời là cái chết. Nhưng tất cả mọi dấu chấm chỉ là sự dừng lại tạm thời chứ không phải kết thúc và chúng ta cần phải cố gắng nhiều hơn để sống ý nghĩa từng giây phút trong đời. Yêu thương nhiều hơn, bao dung nhiều hơn để tâm hồn được an nhiên và hạnh phúc!!!