Đời người rốt cuộc cũng chỉ là một nắm tro tàn mà thôi
Một doanh nhân nổi tiếng có thói quen vô cùng kỳ lạ. Cứ cách một thời gian, ông lại dẫn theo vợ con đến lò hỏa táng, đứng ngắm nhìn. Có người không hiểu, hỏi ông nguyên do. Ông nói rằng, chỉ cần đến nơi hỏa táng, cái tâm nóng nảy sẽ rất mau chóng an tĩnh lại, thấy danh lợi tiền tài thật nhẹ nhàng như khói mây qua trước mắt mà thôi.
Ở nơi hỏa táng này, không kể bạn là quan to, quý tộc, quyền cao chức trọng, uy danh hiển hách hay là một người dân bình thường, nghèo rớt mồng tơi không ai biết đến, cuối cùng đều sẽ phải đến đây, chung một tư thế nằm xuống bất động, sau đó bị đưa vào bên trong lò hỏa táng đang bốc cháy ngùn ngụt. Khi trở ra lần nữa, thì tất cả chỉ còn là một chiếc hộp vuông nho nhỏ được bọc trong tấm khăn.
Khi đến chẳng mang theo thứ gì, khi đi chỉ như một làn khói. Ngẫm lại đời người thật đơn giản vậy! Vinh hoa phú quý rồi cũng thoáng qua theo ngày tháng, ân ái tình thù rồi cũng trở về với cát bụi.
Hôm nay chúng ta sống trong một thế giới đầy vật chất, dục vọng. Ai ai cũng bị cuốn đi bởi những cám dỗ mê hoặc: quyền lực, địa vị, tiền bạc, mỹ sắc, ăn ngon mặc đẹp. Thế giới này dễ làm cho con người trở nên ngông cuồng, ngạo mạn, đam mê và tư lợi.
Khi bạn cảm thấy tuyệt vọng vì sao cuộc sống này thật khổ cực, khi bạn cảm thấy đau đớn vì sao mình chẳng kiếm được nhiều tiền bằng người kia, khi mắc kẹt trong ân ái tình thù, trong mưu tính thiệt hơn, trong oán hận, trong tủi nhục… hãy nghe tôi: xin bạn một lần đến lò hỏa táng. Ở đó bạn hãy ngắm nhìn thật kĩ những nắm tro tàn và sẽ thấy rằng một đời người biết có được bao nhiêu, một kiếp một đời chung quy cũng chỉ là một chút cát bụi ấy mà thôi.
Người sống trên đời là buồn đau quá nửa, chuyện không như ý thường chiếm phần hơn. Không như ý nhiều lắm chứ: sao mình không làm ra thật nhiều tiền để được sống sung túc, thỏa mãn cả đời, sao mình không được quyền cao chức trọng, nhiều người cung phụng để rạng danh với thế nhân, sao con cái mình không giỏi giang như “con nhà người ta” để làm mát mày mát mặt mình? Những câu hỏi vô vọng ấy không phải lúc nào cũng tìm được câu trả lời thích đáng.
Tâm ý người ta thực dễ nguội lạnh như tro. Qua thời tuổi trẻ bồng bột, người ta về sau căn bản là sống tạm qua ngày, đối với thói đời thường là bất mãn, thường là thở dài, thường là bi quan, chán nản. Khi cảm thấy những truy cầu cả một đời mình hóa ra chỉ là mò trăng đáy nước, hái hoa trong gương thì ai mà cầm lòng nổi đây. Người ta sống trên đời chỉ là cõi tạm, sống sao cho lương thiện, dành cho nhau tình thương mến mới là cách khôn ngoan nhất. Đừng toan tính quá nhiều, bởi vì cuối cùng ai rồi cũng sẽ về với cát bụi mà thôi…