Có tu và không tu

Không phải đợi đến lúc mặc áo, đắp y, lên chánh điện. Mặc áo đắp y lên chánh điện, lễ Phật mà bị cảnh ngoài sắc, thanh, hương, vị, xúc, pháp nó chi phối thì chưa phải là có tu.

 

Ảnh minh họa.

Ảnh minh họa.

Hằng ngày mình bị sắc, thanh, hương, vị, xúc, pháp chi phối là không có tu.

Lúc nào sắc, thanh, hương, vị, xúc, pháp nó không chi phối nội tâm của mình được, thì chính lúc đó là lúc mình tu.

Nên nhớ kỹ như vậy! Chứ không phải đợi đến lúc mặc áo, đắp y, lên chánh điện. Mặc áo đắp y lên chánh điện, lễ Phật mà bị cảnh ngoài sắc, thanh, hương, vị, xúc, pháp nó chi phối thì chưa phải là có tu.

Cho nên Pháp của Phật dạy nói cho rõ là tu tâm. Còn nơi thân và khẩu chỉ trợ giúp cho nội tâm mà thôi.

Nói vậy không phải phế bỏ những thời khoá tu tập nhưng do ban đầu sức tu còn yếu thì phải nương vào thời khoá, quan trọng ở chỗ là ngoài thời khoá cũng phải tu.

Do đó niệm Phật không luận lúc đi, đứng, nằm, ngồi gì, nếu có niệm luôn thì có tu, mà bị gián đoạn là không có tu. Đó là điểm chánh yếu. Tất cả các pháp môn khác cũng đều như vậy.

Gặp được Phật Pháp rất khó, việc tu hành không phải dễ dàng

HT. Thích Trí Tịnh