An cư: Mùa thanh tu, hòa hợp

An cư là cơ hội tốt nhất cho chư Tăng thăng tiến trong đời sống tâm linh, tịnh hóa tam nghiệp, chứng đắc thánh quả; và đây cũng là cơ hội để các thành viên Tăng sống chung hòa hợp, thanh tịnh.

Thiết định chư Tăng phải an cư kiết hạ đã có từ thời Đức Phật, nhân sáu vị Tỳ-kheo du hành trong dân gian bất kể mùa, vô tình giẫm đạp côn trùng, bị các cư sĩ than phiền. Rằng: “tu sĩ ngoại đạo hàng năm vẫn có ba tháng cố định tại một chỗ; ngay đến các loài cầm thú vẫn còn có mùa trú ẩn của chúng, huống chi những Sa-môn họ Thích lại không biết nghỉ vào mùa mưa…”.

Như vậy, an cư là tục lệ chung của các tôn giáo Ấn Độ xưa chứ không riêng gì Phật giáo. Có lẽ thời kỳ đầu, khi Đức Phật chưa quy định việc an cư, chư Tăng cũng không đi lại vào mùa mưa. Gây tổn hại cây cỏ và côn trùng đến nỗi bị chê trách chỉ là một trong những lý do để Đức Phật quy định việc an cư. Mục đích của an cư là khiến chư Tăng tập trung về một trú xứ: trì giới, thiền định, trao đổi kinh nghiệm tu tập, thực hiện đời sống phạm hạnh.

Tu tập tâm linh và hộ trì chánh Pháp trong mùa An cư kiết hạ

01

Như vậy, có thể thấy rõ, an cư là cơ hội tốt nhất cho chư Tăng thăng tiến trong đời sống tâm linh, tịnh hóa tam nghiệp, chứng đắc thánh quả; và đây cũng là cơ hội để các thành viên Tăng sống chung hòa hợp, thanh tịnh.

Thanh tịnh và hòa hợp chính là bản thể của Tăng. Bản thể đó được biểu hiện qua sự thanh tu, hành trì giới luật của mỗi thành viên theo mô thức: nhân giới sanh định, nhân định phát tuệ. Giới – Định – Tuệ là căn bản và cũng là cốt tủy của việc tu hành. Một Tỳ-kheo bận rộn, bất kể bận rộn vì hoằng pháp hay giáo hóa đồ chúng, thì cũng đều ảnh hưởng đến việc tu hành, ví “như cây đại thọ mà cả bầy chim chóc tập hợp lại thì vẫn bị cái họa khô gãy”.

Chư Tăng thời Phật không nhiều duyên sự như chư Tăng thời nay. Nhưng, dẫu chúng ta có khoác lên sự bận rộn của mình bằng mỹ từ nào đi nữa, đặc biệt là “Phật sự”, thì “Phật sự” ấy cũng gây nhiễu loạn ít nhiều đến tâm, giống như Đức Phật đã ví ở trên. Chính vì lẽ đó mà trong thời gian an cư ít ỏi, người xuất gia thời nay cần phải nghiêm cẩn hơn nữa, nỗ lực vượt bậc để giữ cho Chánh pháp Phật dạy được tồn tại trong thế gian bằng việc nghiêm trì giới luật – giới luật là bậc Thầy cao cả; giới luật còn thì Phật pháp còn, giới luật mất thì Phật pháp mất.

Đăng Tâm