Thần lực của lời di chúc

Đời người trăm năm, không gì ngoài sinh tử. Sinh thì lo sinh kế, Tử thì lo hậu sự lúc ra đi.

(Tôi hy vọng ai đọc được bài viết này, hãy lưu lại và chia sẻ cho nhiều người cùng biết. Hành động này của quý vị chính là góp phần tạo công đức cho chính mình và giúp cho nhiều người tránh được những điều không may xảy đến. Không phải vì tôi, mà vì quý vị, vì mọi người)

Theo Đại đức Thích Long Pháp, sinh tử sự đại, viết di chúc chính là một sự chuẩn bị cần thiết để tự tại với sinh tử. Ảnh: TGCC

Vì sao nên viết di chúc khi còn minh mẫn?

Thân gửi toàn thể các Phật tử trong và ngoài nước cùng thân bằng gia quyến của tôi!

Có lẽ các vị không còn xa lạ với tờ di chúc nữa. Nhưng khi nghe đến Thần lực của lời di chúc hẳn các vị sẽ ngạc nhiên lắm phải không? Sẽ có người thắc mắc hỏi, tờ di chúc làm gì có thần lực, chuyện này thật hoang đường. Ấy vậy mà nó có đấy. Không những có, mà còn rất vi diệu và có thần lực vô cùng to lớn.

Suốt bao năm qua, mỗi lần giảng bài hay chia sẻ phật Pháp với các vị, tôi đều luôn nhắc nhở mọi người rằng: “Về viết di chúc đi, về viết di chúc đi”. Nhiều người nghe xong lại bảo, con đang sống sờ sờ tốt lành mạnh khỏe như vậy mà thầy cứ kêu viết di chúc hoài, thầy trù con chết hả?

Nghe xong, tôi chỉ cười thôi chứ không nói gì nữa vì tôi đã nói hết cả rồi, moi hết cả tâm tư và ruột gan ra nói với các vị rồi mà không ai chịu tin và làm theo.

Thực ra, chỉ cần một tờ giấy với vài dòng chữ kia lại có thể sắp xếp ổn thỏa tất cả mọi chuyện, cứu được các vị và cả huệ mạng sau này của các vị nữa, vậy mà các vị đâu có tin.

Này quý vị! Quý vị có biết vì sao tôi luôn luôn hối các vị, thúc giục các vị viết di chúc không. Vì chúng ta chẳng có nhiều thời gian nữa. Thời gian trôi qua rất nhanh không ai dám nói mình sống hết trọn vẹn một thế kỷ. Mỗi ngày trôi qua ta cạn dần sự sống nhưng không ai nghĩ đến đại sự sinh tử, ai cũng lo sự Sinh mà chẳng ai để tâm lo liệu sự Tử, cứ mải miết cày cật lực kiếm kế mưu sinh, vui với ngũ dục, tiền tài, sắc , danh, ăn, mặc, ngủ, nghỉ ngày đêm quay cuồng. Các vị có thấy mệt không? Có sung sướng không? Có hạnh phúc không? Sức khỏe của các vị còn tốt không? Rồi sau này chết rồi các vị có mang theo được chúng đi cùng mình không, hay phải bỏ lại tất cả?

Vô thường kiếp người chẳng ai biết khi nào nó xảy ra với mình. Có khi các vị chưa kịp lọt lòng mẹ thì đã chết trong lúc còn là bào thai.

– Hoặc có khi các vị đang ăn cơm cùng cả nhà nói cười vui vẻ, chẳng may bị mắc phải nghẹn mà ra đi.

– Hoặc các vị đang chạy xe trên đường thì bị một tai nạn, hoặc có khi các vị đang tắm mà đột quỵ qua đời.

– Hoặc có khi các vị đang ngủ mà cơn khó thở trào lên làm các vị chết ngay tại chỗ mà chẳng ai hay biết.

– Hoặc có khi các vị tức giận ai đó quá, cơn đau tim tái phát, máu dồn lên não, các vị không kiềm chế nổi liền đứt mạch máu não mà chết.

– Hoặc có khi các vị trúng gió mà chết.

– Hoặc có khi các vị bị côn trùng, rắn độc cắn mà chết.

– Hoặc có khi các vị uống nhầm thuốc mà chết.

– Hoặc có khi các vị bị bệnh nan y mà chết.

– Hoặc có khi các vị bị người ta vô tình hoặc cố ý giết chết.

– Hoặc có khi vì áp lực căng thẳng, các vị không tìm được đường lối giải thoát cho mình, bế tắc quá mà tìm tới cái chết.

– Hoặc có khi ngộ độc mà chết.

– Hoặc có khi làm việc cật lực quá mà chết, bị đuối nước mà chết.

 ⁃ Hoặc có khi bị điện giật mà chết.

– Hoặc có khi bị hỏa hoạn chạy không kịp mà chết.

– Hoặc có khi vì gây gổ đánh nhau mà chết.

– Hoặc có khi… còn rất nhiều, rất nhiều cái có khi như vậy nữa.

Lúc đó nó không phải là hoặc có khi với các vị nữa, mà sẽ là “các vị đã chết”. Chết thật sự.

Những lúc bị chết bất ngờ như vậy, các vị có từng nghĩ đến hậu quả của nó không? Ai sẽ là người phân chia tài sản giúp các vị? Ai sẽ là người thực hiện nốt tâm nguyện mà các vị còn dang dở!? Ai sẽ thay các vị chăm sóc, lo lắng cho người thân còn ở lại? Ai sẽ chăm chồng thay các vị? Ai sẽ chăm vợ các vị thay các vị? Ai sẽ chăm lo cho cha mẹ già của các vị? Ai sẽ lo lắng cho các con của các vị?…

Hay các vị chết rồi thì phó mặc vậy thôi? Muốn ra sao cũng được? Có rất nhiều người đã chết đột ngột như vậy, họ luyến tiếc tài sản, luyến tiếc gia đình, vợ, chồng, con cháu, luyến tiếc danh tiếng, sự nghiệp,và cả thân thể của họ, họ không cam tâm ra đi một cách bất ngờ như thế, nên họ muốn ở lại.  Vì ý niệm Ở LẠI đó mà họ làm hồn ma lang thang, cô hồn vất vưởng, làm quỷ giữ xác trải qua trăm ngàn vạn kiếp không chịu đi đầu thai, thật khổ sở vô cùng. Như vậy, chẳng phải dại dột lắm sao? Chẳng phải đáng thương lắm sao?    

Trở lại vấn đề: Tại sao tờ di chúc lại có thần lực? Ai có thể viết nó? Phải viết làm sao? Nội dung viết như thế nào thì oai lực của nó mới phát huy tác dụng?

Này các vị ơi!

Đời người trăm năm, không gì ngoài sinh tử. Sinh thì lo sinh kế, Tử thì lo hậu sự lúc ra đi. Mà vô thường chẳng hẹn trước ngày giờ nên trẻ già trai gái ai cũng cần phải viết. Người tại gia phải viết, người xuất gia phải viết, người giàu phải viết, người nghèo cũng phải viết, mà người già càng phải cấp tốc viết. Tại sao? Vì tuổi già là gần với đất và xa với cuộc đời này vậy. Thế nên, không luận già trẻ trai gái, giàu nghèo, theo tôn giáo hay không theo tôn giáo đều nên viết.

Nội dung viết ra sao?

1. Sắp xếp ổn thỏa mọi việc khi còn sống như: phân chia tài sản, dặn dò công việc, phó chúc tâm nguyện của mình và những nỗi lòng còn trăn trở cho người thân được biết để không xảy ra bất cứ mâu thuẫn hay sai sót nào trước lúc ra đi.

2. Đó chính là hậu sự của mình:

– Lo đám tang ra sao, thỉnh quý thầy và Phật tử chùa nào, thông báo cho những ai, làm đơn giản hay hoành tráng, khi chết chôn hay thiêu, cốt để ở đâu, làm ma chay như thế nào, có mời ban hộ niệm không? Có sát sinh hay không được sát sinh, làm 49 ngày ra sao, 100 ngày như thế nào. Nếu chôn thì chôn ở đâu? Sau 3 năm cải táng sẽ đưa di cốt về đặt chỗ nào… Tất cả những việc mà một người sắp lâm chung và lâm chung cần được lo liệu chu đáo.

Khi các vị đã viết di chúc xong xuôi rồi, kể từ giây phút đó trở đi, lòng các vị sẽ vô cùng nhẹ nhõm. Tại sao vậy? Vì nếu chẳng may mình có chết bất đắc kỳ tử thì mọi việc đã sắp xếp xong rồi, không cần lo nữa, không cần phải làm vong hồn lưu luyến ở thế gian này làm hồn ma vất vưởng nữa.

Đại đức Thích Long Pháp

Thần lực của di chúc

Vậy viết di chúc có những thần lực gì? Đó chính là khi các vị viết di chúc:

1. Mọi việc sắp xếp xong xuôi, lòng sẽ nhẹ nhàng thanh thản.

2. Người thân biết được di nguyện mà làm theo.

3. Không xảy ra tranh chấp đất đai, tài sản,.. làm anh em huynh đệ tương tàn.

4. Tâm nguyện dang dở được dặn dò lại để người sau tiếp tục.

5. Lúc lâm chung gia quyến y theo di huấn nên giữ vững được chính niệm không hoảng loạn điên cuồng, nhờ đó mà Ma vương không làm gì hại được.

6. Nếu di huấn không sát sinh khi làm đám cúng, đám giỗ, lại biết tụng kinh, bố thí… phước báo tăng vô lượng, công đức thù thắng nên không đọa ác đạo.

7. Mọi việc xong xuôi làm chủ chính mình, sinh tử tự tại, mười phương Phật gia trì, Thiên Long, quỷ thần hoan hỷ.

8. Diêm vương nể phục, quyến thuộc tán dương.

9. Do chuẩn bị sẵn nên dốc hết sức mình hoàn thành mọi ước mơ, tâm nguyện ngay trong một đời. Không sợ cái chết.

10. Thường thân cận Thiện tri thức chỉ dạy.

11. Khi mất lòng an nhiên, nhất tâm Niệm Phật, mỉm cười ra đi vô cùng tự tại.

12. Cảm hóa được lòng người, nhờ đó mà biết quay đầu hướng thiện.

Tôi dặn các vị viết di chúc, tôi cũng lấy bản thân mình ra làm gương cho các vị noi theo. Dưới đây là lời di chúc của tôi, sau khi tôi ra đi, mọi việc cứ làm theo như vậy.

DI CHÚC LONG PHÁP

Sau khi tôi chết đi, hãy mang thân xác tứ đại của tôi đem đi hoả táng; tang lễ của tôi, không kèn trống, không loa đài, cũng không hương hoa quả gì cả, không cần gì hết. Sau đó đưa về nơi tôi đang ở, đặt ở đó một ngày để mọi người có thể đến chào tôi lần cuối. Đừng phúng viếng và cũng không nhận phúng viếng. Ai có đến chỉ cần chắp tay niệm A Di Đà Phật rồi nói trước tro cốt của tôi “không sinh, không tử, tự tại đến đi”. Nói xong đi ra là được rồi.

Đừng xây tháp thờ tôi, cũng không cần để ảnh thờ tôi làm gì cả. Mang tro cốt của tôi rải khắp nơi để tôi có mặt mọi chốn mọi nơi. Tôi đến từ hư không cũng sẽ về với hư không. Chỗ nào cũng đều là tôi cả. Ai có nhớ tôi thì cũng chẳng cần đến chùa làm gì, nhìn hoa, nhìn lá, nhìn đá, nhìn cây, nhìn mây, nhìn núi, nhìn suối, nhìn sông, nhìn ở không trung cũng đều sẽ thấy tôi ở đó. Nên đừng xây tháp làm gì, vô ích lại tốn tiền của bá tánh thập phương đàn na, tôi xót lắm. Tôi vốn là người xuất gia, là kẻ xin ăn thiên hạ, đừng bắt mọi người làm gì cho tôi, tôi sẽ tổn phước vô cùng.

Các ngày tuần, kỷ niệm ngày giỗ không cần phải cúng bái gì hết. Tập hợp mọi người lại tụng cho tôi quyển kinh Địa Tạng hoặc kinh Pháp Hoa, thêm phóng sinh và cúng thí thực là được rồi. Có bao nhiêu công đức đem hồi hướng chúng sinh khắp pháp giới được xa lìa khổ ách, mau chóng thành Phật, đó mới là điều tôi thấy vui.

Tụng Địa Tạng vì đây là bộ kinh Đại Hiếu, đại nguyện trong Phật môn. Tụng Pháp hoa để thấy Phật tánh của tất cả chúng sinh. Thả sinh mạng là để có lòng từ bi biết trân quý thân thể của muôn loài, đừng giết, đừng bảo người giết, đừng vui mừng khi thấy người khác giết. Làm thí thực để cúng tế loài ngã quỷ đói khát khổ đau. Cứu dương rồi thì cũng phải cứu âm. Hành hạnh hiếu thì là người có nhân đức, người nhân đức có thể làm thượng nhân, nhất định sẽ thành Phật.

Tôi đi rồi tôi sẽ lại về, nhanh thôi, tôi sẽ quay lại. Kiếp này tôi sinh ra vì nghiệp, nhưng tôi chuyển nghiệp lực thành nguyên lực. Đời đời kiếp kiếp, nơi nào có chúng sinh đau khổ thì có tôi ở nơi đó giáo hóa chúng sinh. Tôi muốn mình giúp chư Phật một tay, giúp Địa Tạng Bồ-tát một tay. Khi tôi trở lại, mọi người sẽ nhận ra tôi.

Trước mắt, tôi sắp xếp việc ra đi của mình như vậy, nếu còn sống được tới “sau này”, còn lo những việc khác nữa, tôi sẽ bổ sung thêm vào lời di chúc của mình mà dặn dò chu đáo về sau.

Tôi tha thiết khuyên tấn mọi người, mau mau viết di chúc và lo cho đại sự của đời mình. Đừng ham chơi nữa, cõi này là cõi tạm, không phải là nơi chúng ta có thể ở lại lâu dài. Càng ở lâu sẽ càng đau khổ. Phải mau mau chóng chóng niệm Phật mà cầu sanh về thế giới Cực Lạc. Phật và Thánh chúng vẫn đang đợi chúng ta trở về, vẫn ngày đêm mong nhớ chúng ta. Chỉ tại chúng ta vô minh nên mới lưu lạc ở đây cho đến tận bây giờ.

Được rồi! Viết di chúc, mau mau niệm Phật cùng về nhà thôi!

Thích Long Pháp