Ra đi để biết nẻo về
Có một cô bé vì làm quấy nên bị mẹ quở mắng, cô cãi lại mẹ rồi tức giận bỏ nhà ra đi. Cô đi lang thang từ sáng đến tối mà chẳng biết về đâu, bụng đói meo vì không có gì bỏ vào cả, trong túi của cô cũng chẳng có tiền.
Đến gần tối mà cô bé vẫn còn lang thang trên phố. Nhìn vào nhà ở hai bên vệ đường, thấy mọi người quây quần bên bữa cơm tối, tiếng cười nói vui vẻ khiến cho cô càng buồn bã thêm. Bữa cơm gia đình đủ mặt những người thân thật ấm cúng biết chừng nào. Giá như không bỏ nhà ra đi thì giờ này cô đang ngồi ăn tối ở nhà cùng ba mẹ và anh chị em. Nghĩ đến đây cô bật khóc.
Cô bé đi ngang qua một xe mì gõ, nghe mùi thơm phưng phức, bụng cô càng đói cồn cào, chân đang bước bỗng chùn lại. Bác bán mì thấy cô bé mặt mũi tèm lem đứng trước xe mì trông có vẻ đang thèm thuồng lắm. Bác gọi cô lại và hỏi:
– Cháu muốn ăn mì phải không? Cô bé e dè đáp:
– Vâng, cháu đang đói lắm. Nhưng cháu không có tiền.
Bác bán mì tỏ ra thông cảm:
– Không sao đâu. Bác đãi cháu, cháu hãy vào ngồi đi. Bụng đang đói, cô bé bưng tô mì ăn ngấu nghiến một cách ngon lành. Ăn xong, cô đứng lên cúi đầu chào bác bán mì và nói lời cảm ơn. Không kiềm được xúc động, cô bé khóc tức tưởi:
– Cháu cảm ơn bác! Bác thật là một người tốt. Bác với cháu không quen biết mà bác lại đối xử với cháu tốt như thế, chẳng như mẹ cháu là người thân của cháu mà lại không thương cháu.
Bác bán mì xoa đầu cô bé nói:
– Cháu không nên nói như thế. Bác chỉ cho cháu một tô mì thôi mà cháu đã cảm kích đến như vậy, trong khi đó mẹ cháu đã cho cháu cả cuộc đời mà cháu không biết ơn của mẹ. Mẹ đã sinh ra cháu, nuôi dưỡng và dạy dỗ cháu, công lao ấy to lớn biết chừng nào, vậy mà chỉ vì một lúc dỗi hờn cháu đã bỏ mẹ mà đi.
Nghe đến đây cô bé bật khóc nức nở:
– Cháu thật vô tâm! Cháu có lỗi với mẹ nhiều lắm. Cô bé nghĩ, chắc mẹ đang tìm kiếm cô khắp nơi, không gặp cô chắc mẹ lo lắng lắm. Cô vội chào bác bán mì và chạy mau về nhà để nói với mẹ lời xin lỗi. Về đến nhà, cô đã thấy mẹ đứng trước cổng chờ cô.
Vừa trông thấy con, bà hết sức mừng rỡ chạy đến ôm cô vào lòng và khóc:
– Từ sáng đến giờ con đi đâu để mẹ tìm khắp nơi mà không gặp. Con có biết mẹ lo lắng lắm không? Cô bé òa lên khóc và nói lời xin lỗi mẹ:
– Mẹ ơi, con xin lỗi mẹ! Từ nay con sẽ vâng lời mẹ.
Theo Cửa sổ tâm hồn.
Từ ngày con ra đi, cửa nhà mẹ không bao giờ khóa
Ngẫm:
“Bác chỉ cho cháu một tô mì thôi mà cháu đã cảm kích đến như vậy, trong khi đó mẹ cháu đã cho cháu cả cuộc đời mà cháu không biết ơn của mẹ. Mẹ đã sinh ra cháu, nuôi dưỡng và dạy dỗ cháu, công lao ấy to lớn biết chừng nào!”.
Thật đơn giản, dễ thấy…vậy mà nhiều người, lắm lúc lại không thấy. Cha mẹ, thầy tổ sinh dưỡng ta trong nhiều năm.
Khi trưởng thành, vì một số sơ suất nhỏ nhặt, chợt một bàn tay xòe ra, ta vội nắm lấy và ly khai nguồn cội. Giận hờn cha mẹ, oán trách thầy tổ, tự kỷ tự cô lập…sẽ tan biến khi ta thấy ra sự thật… rất dễ thấy này.
Quảng Tánh