Nghĩa tình bạn đạo

Ông Xuân Sang cầm ba túi quà được bọc trong bao ny lông màu đen bước vào nhà tôi với một nụ cười chúm chím như mọi lần, nụ cười mang thương hiệu Xuân Sang khó có thể lẫn vào ai được. Thấy cô y sĩ đang chuyền nước cho tôi, ông đưa mắt nhìn tôi như muốn hỏi tình hình sức khoẻ.

 

Ông giữ nụ cười ấy trên môi, vẫn cái giọng the thé như là thái giám mà bạn bè thường hay trêu chọc nhưng ông cũng chỉ cười mà không hề giận tí nào, thế mới là Xuân Sang: “Tôi sang thăm ông, thấy ông không sao là tôi mừng lắm. Mấy đêm nay sư cô trụ trì và chúng tôi cầu an cho ông đó. Sư cô nhờ tôi mang biếu ông một túi này. Còn tôi tặng ông hai túi, trong đó có một túi là cam và sữa ensure nhãn hàng Abbott USA để ông uống cho mau khoẻ mà gánh vác cùng tôi công việc xã hội đang dang dở, cái túi to còn lại kia là một món quà bí mật và hấp dẫn, khi tôi về ông mới được mở ra. Nhưng tất cả chỉ là chuyện nhỏ, ông đừng có ngại gì cả, cứ nằm tĩnh dưỡng cho mau khỏi”.

Xuân Sang về rồi, tôi mở cái túi bí mật ấy, hóa ra là một cái chuông mới toanh, đây là một trong những mặt hàng kinh doanh của nhà ông. Nhà ông là một tiệm lớn nằm ngay mặt tiền trung tâm thành phố, chuyên kinh doanh các mặt hàng đồ đồng cao cấp và các loại mặt hàng khác phục vụ cho đời sống văn hóa tâm linh…Thương hiệu mang tên Xuân Sang làm ăn có uy tín, buôn chín bán mười, giá cả phải chăng. Tuy chưa phải là hạng giàu có của thành phố này nhưng Xuân Sang cũng được mọi người trầm trồ khen ngợi về việc làm từ thiện. Nào là phối hợp với nhà chùa tổ chức những bếp ăn miễn phí cho bệnh nhân nghèo đang nằm viện, giúp đỡ người nghèo, người già neo đơn, mái ấm tình hồng… những địa chỉ cần được giúp đỡ đều đến gõ cửa nhà ông. Ông rất may mắn có được một gia đình hạnh phúc, một người vợ đảm đang và các con siêng năng chí hiếu cùng ông gánh vác công việc kinh doanh, Ông chỉ điều hành chung, nếu lỡ có đi công tác xã hội vài ba hôm cũng không sao vì ở nhà đã có bà thay thế.

Cái chuông, món quà Xuân Sang tặng, tôi thật bất ngờ vì trong chuông có một tờ giấy ông ấy viết: “Ông bạn già thân mến! Tôi biết ông là người rất tự trọng, từ trước đến giờ ông chưa bao giờ nhận một món quà nào của tôi cả, nhưng hôm nay với cái chuông này, hy vọng ông hoan hỷ nhận cho, nếu không thì tôi sẽ buồn lắm! Ông cứ coi như tôi cúng dường cái chuông này cho Đức Phật nhà ông”. Cách đây vài tuần, kẻ trộm đã trèo lên căn gác của tôi, cạy cửa vào lấy một ít tiền bạc và vật dụng máy móc có giá trị khoảng hơn chục triệu đồng, trong đó có cái chuông. Tuy mất mát không nhiều, nhưng với gia đình tôi thì chừng ấy phải tiết kiệm cả năm trời mới có thể sắm sửa lại được. Riêng cái chuông chỉ mấy trăm ngàn bạc, tôi chưa kịp sắm lại thì bị sốt, ông bạn già đã lợi dụng cơ hội này “sập bẩy” tôi với cái chuông mới toanh, ông còn nhắn tin thêm trên điện thoại: “Tôi biếu ông mấy lon sữa là có lợi cho tôi, vì ông uống sữa sẽ mau khỏi bệnh, ông khoẻ tôi sẽ có bạn uống trà, ngồi trò chuyện với tôi; đi làm công tác từ thiện với tôi, điều đó có lợi cho tôi. Tôi biếu ông cái chuông là để cho tôi đến ngồi công phu cùng với ông tại nhà ông, điều đó làm cho tôi rất hỷ lạc, ông đừng bận tâm vì nếu không có lợi cho tôi thì tôi sẽ không biếu ông gì cả đâu”.

 

Ảnh minh hoạ.

Ảnh minh hoạ.

Tôi thật sự xúc động với những gì mà ông bạn đạo của tôi đã đối xử với tôi vào lúc này, có trải qua một chút hoạn nạn thì bạn bè, huynh đệ mới hiểu được lòng nhau và thương nhau nhiều hơn. Trong cuộc sống ai cũng có nhiều bạn, nhưng để có được một người bạn chí cốt chân tình để chia sẻ nhau mỗi khi vui buồn thì rất là khó. Thử lật lại trang Kiều tìm đến câu: “Vui là vui gượng kẻo là/Ai tri âm đó mặn mà với ai?”. Hai chữ “tri âm” được ghi chú giải thích từ điển tích Bá Nha và Tử Kỳ. Bá Nha thời Xuân Thu, là người giỏi đánh đàn, gặp và chơi thân với Chung Tử Kỳ là người sành nghe đàn. Một hôm Bá Nha đánh đàn, Chung Tử Kỳ ngồi nghe. Khi Bá Nha nghĩ đến chỗ non cao, Chung Tử Kỳ nói: “Đánh đàn giỏi làm sao, vòi vọi cao thay như núi Thái”. Một lát Bá Nha nghĩ đến chỗ nước chảy, Chung Tử Kỳ lại nói: “Đánh đàn sành biết mấy, mênh mông thay như nước chảy”. Chung Tử Kỳ chết, Bá Nha đập đàn không gảy nữa vì cho rằng người đời không còn ai hiểu tiếng đàn của mình. Tiếng đàn hay của người tri kỷ có bạn tri âm thưởng thức. Tích xưa như vậy là để nói lên rằng rất khó để có được một người bạn tri âm. Còn tôi và ông bạn Xuân Sang thì sao? Có vẻ hạp nhau đấy! Nhưng có được một người bạn đạo để  chơi với nhau là tốt lắm rồi. Tính ra gần 30 năm kết bạn với nhau, có đôi lúc giận nhau, cải nhau nhưng cho đến hôm nay đôi bạn vẫn còn gần gũi thân thiện như vậy là điều đáng mừng.

Một mùa Vu lan nữa lại về, với tôi là kỷ niệm buồn. Mẹ tôi mất vào trước Vu lan vài ngày, cho nên Vu Lan đến với chị em tôi ngày ấy không thể vui được. Ngày ấy nghe chị tôi ngâm mấy câu thơ mà nẫu ruột: “Chao ôi sao lắm Vu lan/Gió lạnh về đây với lá vàng…”. Bài thơ này tôi nghe chị đọc nhiều lần đến thuộc, nhưng tôi  không thể đọc thêm nữa, vì những câu kế tiếp viết về mẹ sầu bi ai oán! May sao Ông Xuân Sang lại đến cắt ngang suy nghĩ rầu rỉ của tôi bằng giọng cười chúm chím và tiếng nói the thé ấy: “Này nhà thư pháp, tôi đã gởi mua loại giấy xuyến chỉ và bồi thô như ông nói”. Đúng như lời Xuân Sang hứa, ông mang sang cho tôi giấy mực để viết khoảng 100 bức thư pháp có hình thư họa ba chữ “Mẹ Vu lan” vẽ hình một bà mẹ tóc bối kiểu xưa, mang kính lão (ảnh). Đây là một tác phẫm của tôi sáng tác hồi năm ngoái mà ông bạn Xuân Sang rất thích, phía dưới viết thêm câu đối Vu lan: “Trăng tháng Bảy, trăng cài bông hồng thắm/ Mẹ Vu lan, mẹ tắm suối dịu hiền”.

Trăm bức thư pháp này, ông Xuân Sang đem lên chùa để sư cô phát hành trước Vu lan, toàn bộ số tiền này chúng tôi cúng dường cho chùa để chi phí trong dịp lễ. Đây là ý tưởng của Xuân Sang, tôi chỉ là người bỏ ra công viết, nhưng thật là vui vì chúng tôi đã đóng góp được chút ít công đức. Trên tấm bảng ghi danh sách đạo hữu cúng dường có tên tôi và Xuân Sang đứng chung nhau một dòng về khoản thu 100 bức thư pháp, dù Xuân Sang đã có thêm một dòng khác “Ông bà Xuân Sang: 5 triệu đồng”.

Đêm Vu lan, sau khi lễ chùa về, trước bàn thờ Phật trên căn gác nhỏ nhà tôi, Xuân Sang và tôi lại ngồi khoá chân công phu. Ngoài trời trăng rằm tháng Bảy sáng tỏ, tiếng chuông mới từ căn gác vọng ra ngân vang sâu lắng. Chúng tôi, một đôi bạn già ngồi yên trong tỉnh tịch như đã thầm hứa với nhau cùng đồng hành trong nghĩa tình bạn đạo.

Lê Đàn