Mẹ ngồi niệm Phật
Mẹ ơi! Có giấy bút nào con viết hết về tình cha mẹ. Tình thương của cha mẹ cao hơn núi, sâu hơn biển. Đôi vai gầy mẹ thức khuya dậy sớm, tần tảo gánh từng gánh trái cây ra chợ bán.
Mẹ trèo từng cây xoài cao ngun ngút, để từ những gánh trái cây ấy, mẹ nuôi chúng con lớn lên thành người. Đã không biết bao lần chúng con làm mẹ buồn. Nhìn thấy các con trai hư hỏng, ngỗ nghịch mẹ chỉ ngồi niệm Phật cho mẹ đừng biết giận biết hờn. Nước mắt mẹ cứ trào ra. Hình ảnh đó không thể xóa nhòa trong con mẹ à. Mẹ của con chẳng bao giờ biết nói những lời hoa mỹ, chỉ xưng “tao” với “mày” mà thôi. Khi chúng con có vợ có chồng, mẹ vẫn thường đùa lẫy “bây giờ tao chết, không còn nghe tụi mày khóc kể”, “con sống với ai”, “có đôi có cặp hết rồi…”. Con ôm vai mẹ, lặng cười, mẹ ơi! Rồi mẹ lại mong chúng con đứa nào cũng có được cái nhà dù tốt hay xấu để che nắng che mưa. Nay chị em chúng con đều có nhà riêng, mẹ vui lắm phải không?
Con nhớ mỗi lần vào mùa đông hay có mưa gió, dự báo thời tiết báo bão sẽ vào Khánh Hòa. Mẹ nghe như vậy, mẹ nói với con “Bão không vào Khánh Hòa đâu, mày không thấy chùa Phật Trắng ở Nha Trang có ông Phật Trắng to lắm, đứng đó che chở cho mình à”. Mẹ của con luôn có niềm tin sâu vào đạo Phật như vậy đó. Mẹ đã dạy chúng con sống phải hiền hòa có vay phải có trả, mà trả có lãi nữa con à…! Mẹ chưa bao giờ giết con vật gì, mẹ đã ăn chay trường 11 năm và hàng ngày phát nguyện niệm 2000 câu Phật hiệu.
Mẹ ơi! Con không thể nào quên một kỷ niệm về mẹ. Con đã vô tình làm mẹ lo lắng. Con thấy mình thật bất hiếu. Đó là lần mẹ đi mổ mắt ở Sài Gòn về, lúc đó con đã 39 tuổi. Con về gội đầu cho mẹ, rồi lo mẹ ăn sáng. Mẹ nói mẹ buồn ngủ mẹ đi nằm. Nhà chỉ có mình con với mẹ. Con buồn quá để mẹ ngủ một mình, rồi lên nhà chú thím chơi. Mẹ thức dậy không thấy con đâu, chỉ nhìn thấy xe con dựng ngoài sân. Mẹ vội vã ra ngoài vườn, ra ngoài bầu, vô nhà vệ sinh tìm con. Con mải nói chuyện, 2 tiếng đồng hồ con mới về. Khi con về, mẹ giận con, nói giọng run run: “Tao tưởng mày bị hụt chân ở ngoài bầu rồi, tao tìm không thấy đâu hết!”. Con sợ quá chạy vô ôm mẹ, sợ mẹ lên huyết áp. Mẹ ơi! Con đã lớn rồi, sao con hụt chân chết ngoài bầu được. Mẹ ơi! Có phải con có lớn đến tuổi nào, nhưng với mẹ con mãi là con bé út của mẹ thôi. Con đã khóc vì thấy mình bất hiếu, nếu lúc đó mẹ có lên huyết áp, bị ép tim mà có chuyện gì, chắc là con không thể sống nổi mẹ ơi!
“Ai còn mẹ, xin đừng làm mẹ khóc
Đừng để buồn lên mắt mẹ nghe không”
Con cầu nguyện một ngày nào đó mẹ ra đi sẽ được đức Phật A-di-đà tiếp dẫn như lời mẹ đã nguyện ước.
Ngọc Tuyết