Chọn nghề sát sinh, tự mình chịu lấy quả báo đau đớn
Trong giây phút kinh khủng này, Đào vừa giãy giụa vừa bất giác nhận ra cái cách ông bác sỹ cầm dây thọc xuống bụng cô không khác gì cái cách cô vẫn thường cầm những chiếc xiên bằng kim loại, thọc qua thọc lại vào mình những con cá kèo ở trong căn bếp của quán ăn cô làm việc.
Trong căn phòng khám nội soi của bệnh viện Tân Phú, bác sỹ nhìn Đào với ánh mắt ái ngại, băn khoăn không biết có thực hiện được hay không với một bệnh nhân không hợp tác như thế này.
– Sao cứ giãy đành đạch vậy hả. Bị bệnh thì phải chịu khó chứ biết làm sao bây giờ.
Bác sỹ vừa nói vừa cầm một sợi dây dài thòng lòng to bằng đầu ngón tay út, cứ thế thọc qua cái cổ họng nhỏ bé của Đào, rồi luồn dây dần xuống tới bụng. Bác sỹ cật lực lùa dây xuống, lại kéo dây lên, đưa đi đưa lại để nội soi ổ bụng. Còn Đào thì phản ứng dữ dội vì cô cảm thấy khó chịu vô cùng, cảm giác này chẳng biết phải tả làm sao, nó làm Đào muốn tháo chạy ngay ra khỏi căn phòng của bác sỹ, nhưng không thể.
Đào ngồi ở tư thế nghiêng người sang trái, đầu ngửa cao, chân trái duỗi thẳng, chân phải co lên đè vào chân trái. Bác sỹ đưa dây tới đâu thì Đào ọe đến đó, cảm giác thốn tới tận xương tủy, nước miếng cứ thế ứa ra chảy xuống chiếc khay đã được đặt sẵn bên dưới miệng. Trong giây phút kinh khủng này, Đào vừa giãy giụa vừa bất giác nhận ra cái cách ông bác sỹ cầm dây thọc xuống bụng cô không khác gì cái cách cô vẫn thường cầm những chiếc xiên bằng kim loại, thọc qua thọc lại vào mình những con cá kèo ở trong căn bếp của quán ăn cô làm việc.
Đào là một cô gái trẻ, sống trong căn nhà trọ nhỏ nhắn tại thành phố Hồ Chí Minh tấp nập. Nhà trọ nơi Đào ở ngay gần bệnh viện Tân Phú, tiện cô vào đây khám luôn xem bệnh tình ra sao. Chả là ba bốn hôm nay, không hiểu sao Đào liên tục bị đau bụng bất thường và rất khó tiêu, khiến cô khổ não chẳng thể làm được việc gì. Dù no hay đói, bụng cô đều chướng lên to hơn bình thường.
Nhất quyết không sát sinh, bất ngờ khỏi ung thư máu
Ngày 17/12/2020, Đào vào bệnh viện để nội soi theo lịch của bác sỹ. Cảm nhận cơ thể bị một sợi dây luồn từ trên xuống dưới khó chịu vô cùng, ngay lúc ấy Đào mới thấu hiểu cảm giác của những chú cá kèo nhỏ bé bị Đào xiên sống mỗi ngày hồi cô còn làm nhân viên phụ bếp ở cửa hàng BBQ. Bất chợt Đào hoảng sợ vì những gì mình đã làm trước kia. Tuy chỉ là đi làm thuê cho người, nhưng sau những giây phút kinh hãi trong phòng khám, Đào mới nhận ra mình đã từng quá vô tâm và tàn nhẫn. Cô sẵn sàng vì đồng lương ít ỏi mà nhẫn tâm tạo nghiệp sát sinh quá dã man.
Chúng ta chỉ đứt tay chảy máu một xíu đã thấy xót đau khó chịu, đằng này những chú cá kèo còn đang sống khỏe mạnh, bị đem lên hành hạ dã man chẳng khác nào cực hình nơi địa ngục. Chẳng riêng gì Đào, mà những nhân viên bếp tại nhà hàng đó đều giết chết những con cá kèo bằng một cách thức vô cùng tàn nhẫn.
Sáng sáng, đều như vắt chanh, Đào và tụi đồng nghiệp nhận được những bao cá kèo nhung nhúc bao nhiêu là con đang chen chúc nhau ngọ nguậy trong một khoảng không gian chật chội. Những con cá khỏe re bị Đào cùng các nhân viên bếp khác đem bỏ vào những chiếc túi nilong, rồi vắt chanh, xóc muối. Sau đó họ buộc chặt túi lại và bắt đầu chà xát thật mạnh cho ra bớt chất nhờn, mục đích để lát nữa dễ xiên hơn.
Những que xiên kim loại có đầu nhọn hoắt chính là hung khí Đào sử dụng. Tay trái vừa cầm cá vừa đồng thời dùng ngón cái và ngón trỏ banh miệng chúng ra, tay phải cầm xiên, cứ thế Đào lăm lăm thọc xiên bắt đầu từ miệng cá, thọc mạnh cho tới tận cuối đuôi, cho đến khi nào đầu xiên nhọn hoắt kia xuyên dọc cả chiều dài con cá thò ra bên ngoài mới thôi.
Con nào có sức sống mạnh mẽ thường phản kháng rất dữ dội, dù vừa bị chà xát vào nhau đau đớn, những cái đuôi vẫn quẫy tung lên, lật bên này, lắc bên kia, liên tục như vậy với hy vọng vượt khỏi bàn tay độc ác của kẻ sát sinh. Không thể một nhát mạnh mà xiên ngay được, Đào phải lừa lựa đưa xiên thọc vào, rồi lại rút ra một chút lấy đà, xong lại thọc vào mạnh mẽ hơn để khéo léo xiên thẳng mình cá, không để bị xiên xẹo. Nhân viên mới ban đầu thường không quen, chứ Đào thì cũng đã “lành nghề” nên có phần thành thục, nhanh gọn lẹ hơn. Khi que xiên đã xuyên thủng cơ thể, cả mình cá vẫn còn giật lên từng hồi gấp gáp, rồi thưa thớt dần và tắt thở. Sinh mạng của chúng đã kết thúc từ đây, một cách đau đớn không thể diễn tả hết bằng lời.
Những lúc làm việc như vậy, Đào chỉ nghĩ đơn giản đó là công việc mình phải hoàn thành, chưa bao giờ cô động tâm suy nghĩ hay nhận ra sự đau đớn của những con cá kèo đáng thương, cho tới ngày ông bác sỹ bệnh viện thọc sợi dây nội soi từ miệng cô thọc xuống bụng.
Hơn nửa năm trước, Đào bén duyên với Phật Pháp, cô cũng bắt đầu tìm hiểu về nhân quả nghiệp báo và hiểu rằng cảm giác mình phải chịu đựng ngày hôm nay chính là quả báo nhãn tiền mà cô phải gánh lấy do chính ác nghiệp của mình. Đào cũng nhận ra đó mới chỉ là quả báo nhẹ nhàng trước mắt, chứ quả báo chính của cô do phạm tội sát sinh này còn chưa trổ quả.
Nghĩ tới cảnh tương lai phải đầu thai nhiều kiếp làm cá cho người ta giết hại, rồi cảnh địa ngục hành hình đau đớn cùng cực, khiến cô run sợ toát cả mồ hôi. Kể từ lúc đó, bản thân Đào đã tỉnh ngộ, quyết chí quay về nương tựa Phật Pháp, xa rời các ác nghiệp, tích cực vun bồi phước đức về sau.
Câu chuyện của Đào khiến nhiều người phải giật mình nhìn lại công việc của bản thân. Đào cũng như nhiều người khác, chỉ đơn thuần mong muốn có công việc làm ổn định, kiếm kế mưu sinh lo cho bản thân và gia đình có cuộc sống hạnh phúc ấm êm. Mong muốn của Đào vốn dĩ là chính đáng, không có gì sai. Cái sai của cô là ở chỗ cô đã chọn nhầm nghề. Đào chẳng thể nào tìm kiếm được hạnh phúc cho mình bằng cách gây tổn hại cho những chúng sinh khác, dù đó là người hay vật. Một công việc sai chẳng những không thể đem lại một cuộc sống ấm êm, mà còn đưa tới những điều tệ hại khôn lường trong tương lai.
Trong kinh, Đức Phật đã dạy chúng ta những nghề bất thiện không được làm, bởi nó không phù hợp với tâm từ bi. Đó là nghề săn bắn, nghề chài lưới, nghề buôn bán thịt sống, nghề buôn bán thịt chín, nghề sản xuất và buôn bán rượu, nghề buôn bán người. Những nghề trên đây đều làm hại tới chúng sinh, vì vậy Đức Phật đã răn dạy để chúng sinh biết đường mà tránh. Dù cho những nghề này có giúp bạn kiếm được tiền tài trước mắt, cũng đừng ham mà tham đắm vào nó. Đến lúc quả báo tới thì hối hận cũng không còn kịp nữa.
Sát sinh không chỉ yểu mạng mà còn phải chịu nghèo hèn
Tĩnh Như, viết lại từ lời kể của Đào